Trở lại Sài
Gòn lần nầy. không còn gặp anh. Người đàn ông tử tế hình mẫu lý tưởng một thời,
đã gần như bị tuyệt chủng, hiếm hoi trên cái thành phố chất chứa hàng chục
triệu con người, chen lấn dẫm đạp trong cuộc mưu sinh đầy thực dụng. Cái chân ý
thực dụng tất yếu của một xã hội toàn trị đào luyện khả năng vô cảm nhân tính.
Những cơn
mưa buổi chiều. Ì ạch xuyên suốt qua đêm, để lại trên mặt đường vốn ngập ngụa
người, những vũng nước ố bẩn.
Sự ố bẩn
chẳng thể làm dịu xuống cơn nóng. Cơn nóng đặc hữu những ngày cuối tháng năm
của thành phố cực nam.
Chẳng thể
làm dịu cái nóng từ những ngọn khói còn ngún lên trên nền những nhà máy treo
bảng hiệu bằng con chữ tượng hình, thứ khung vuông bành trướng bị cuồng đốt bởi
lòng căm phẩn.
Nước ố
bẩn chẳng thể làm dịu cái nóng ngột ngạt từ vô số bộ sắc phục an ninh nêm chặt
cứng trên những ngã tư đường phố.
Cái nóng bong
lóc hình hài từ những ánh mắt nghi ngại liếc nhìn nhau.
Tôi biết
chẳng thể gặp được gì ngoài tấm chân dung hồn hậu bị niêm cứng sau tấm kính
thủy tinh khô cứng như cuộc sống thực đang vần vụ chung quanh.
Sài Gòn
bây giờ thật buồn!
Quán café
trong con hẽm nhỏ, được mang tên Chậm.
Cô nhà
văn rất trẻ vẫn thả lòa nhòa khuôn mặt u buồn sau màn tóc nâu. Thẩn thờ nối dài
từng điếu thuốc trên đôi môi nhờn nhợt màu son. Những dòng chữ khao khát tự do
bản thể mang đầy nổi loạn đăng tải trên mạng cứ lẫn quất đâu đó trong ánh mắt
rờn rợn man dại của loài mèo hoang.
Bất chợt
tôi nhớ anh, người đàn ông tử tế vẫn thường ngồi trầm lặng với ảnh tượng ký ức
treo ngược, như bầy dơi quá khứ từ tấm la phông kẽ từng vạch sơn trắng phân
chia không theo thứ trật tự nào, những di ảnh cái thành phố thủ phủ của nhiều
thập niên trước. Một ánh chói rực của Hòn Ngọc Viễn Đông. Anh vẫn thích ngồi đó
trong hoài cảm thời hoang kim của một đời người biến thể sát na.
Cô nhà
văn vẫn như lẫn trốn ý niệm sống sau từng lọn khói trắng. Chiếc áo mỏng trễ
tràng khoét rộng phần cổ, nhễu nhại vòm ngực nâu óng lên từng giọt mồ hôi.
Tôi lại
bất chợt quên dáng ngồi trầm lặng của anh dưới những bức ảnh Saigon xưa. Cảm
giác muốn được úp mặt lên phần ngực trần âm ẩm những giọt mồ hôi trong suốt.
Nỗi cô
đơn trào chảy tinh thể mặn chát.
Saigon
bây giờ thật buồn.
Trưa đứng
bóng nhễ nhại, mồ hôi chảy thành dòng cuốn theo bao buồn tủi nhức nhối.
Tôi vừa
khóc cho người đàn ông đã bỏ ra đi, khóc cho sự thèm muốn bất lực vòm ngực nâu
nâng cao ngang tầm mắt.
Saigon
những ngày cuối tháng 5 nóng không thể tả…Mai có đi biểu tình không anh? Đừng
để bị rơi vào trạng thái khốn cùng…Tôi đang muốn bật khóc. Mai đi đòi quyền làm
người không anh? Dĩ nhiên tôi phải đi một mình, sẽ đi qua những con đường bị
phong tỏa, đôi chân trần không định hướng trên những vòng rào kẽm gai giữa giờ
ngọ tròn bóng. Loại bóng đen được mặc định chỉ quẩn quanh những ngón chân giao
nhau.
Hôm qua.
Ừ chỉ mới
chiều hôm qua, ở giữa ngã tư đường. Con bé bán vé số, chừng như cũng cở tuổi
cháu ngoại tôi, chắc chỉ mới vừa biết đọc biết viết, đã hỏi “Thống trị thế giới
là gì…” Tôi hơi chửng lại. nuốt vội ngụm khói cay đắng vào trong vòm họng, một
chút suy nghiệm về câu chữ nào có thể giải thích cho một đứa bé con hiểu được,
nôm na rằng là muốn vơ vét tất cả thiên hạ để nhét vào túi riêng. “của ai?” Tôi
xoa mái tóc lòa xòa hâm hấp nắng và gượng gạo cười.
Tôi không
dám trả lời cho dù đó là một đứa bé bán vé số hay là đứa cháu ngoại. Tôi vẫn
quá sợ! nỗi sợ hãi thâm trầm ám ảnh hàng chục năm dài cơm không đủ ăn, áo không
đủ mặc. Lê la cái tư duy khiếp nhược thời thượng trong thể trạng thừa mứa của
thằng người thất nghiệp, thất cơ.
Saigon,
những bức ảnh xưa treo ngược trên đầu đang dần bong lóc. Thật buồn. Cô nhà văn
xòe bàn tay ngón thậm thượt dài vuốt mái tóc xòa ngang vành trán.
Con gái
em… Con bé thật dễ thương hồn nhiên chưa biết nhìn vào túi quần người khác để
định lượng quyền lực thống trị. Con bé giống em không?
Tôi lại
sợ, không dám trả lời.
Cái bóng mặt trơi ngoài hiên quán - Chậm - đã tròn xoe
quanh chân lũ người qua lại. Một chốc nữa thôi tôi sẽ không còn quyền được nhớ
anh. Người đàn ông tử tế hiếm hoi giữa hàng chục triệu người chen lấn chòi đạp
mưu sinh
Đồ điên, gã nhà thơ đi qua gần hết đoạn đường trần gian. Đang tủi hổ kể chuyện về mình, hình như mình có một thời ở trong nhúm ngợm người thích ôm hôn thắm thiết, thích vỗ tay tự sướng đỉnh cao “trí uế”!Lời thở than rơi chùng vào sự lặng im nóng bức.
Đồ điên, gã nhà thơ đi qua gần hết đoạn đường trần gian. Đang tủi hổ kể chuyện về mình, hình như mình có một thời ở trong nhúm ngợm người thích ôm hôn thắm thiết, thích vỗ tay tự sướng đỉnh cao “trí uế”!Lời thở than rơi chùng vào sự lặng im nóng bức.
Gió vẫn
đứng phắt, điện vẫn còn bị cắt trong ánh mắt của đứa bé gái phải gánh còm vai
cái quyền lực thống trị mà không hiểu được nó. Giống mẹ. Tôi lại bất chợt thèm
được úp khuôn mặt đờ đẫn dại ngây khiếp nhược lên vòm ngực nâu bóng, trút hết
tận cùng sinh lực u ám còn sót lại sau hàng chục năm sống mỏi chui rúc như lũ
chuột.
Quán Chậm
vẫn bị cúp điện. Biển đông giờ này chắc đang nổi sóng. Màn hài kịch với những
chiếc loa vẫn ra rã thứ than âm đĩ bợm hữu nghị, ngữ ngôn của lũ ma cô, đã bán
sạch thân xác, linh hồn.
Hãy cho
tôi một cây súng, tôi sẽ tự bắn vào đầu, thứ não trạng hèn nhược nô dịch văng
tung tóe với lúc nhúc dòi bọ.
Hình như
không có giọt máu nào. Chắc chắn không có giọt máu nào trong cái màu đen nhờm
tởm bốc mùi thum thủm.
Máu của
em màu gì. Màu trắng…cô nhà văn thở từng ngụm khói trắng. Saigon bất chợt thật
buồn.
Tôi lại
nhớ anh, người đàn ông tử tế trong cái thành phố mất tên.
Ngoài ô
cửa mặt trời vẫn đứng bóng. Từng bước chân người dỡ dang như tập bản thảo chưa
hoàn chỉnh không còn ai kế tục.
Anh đã viết những gì của những ngày cuối cuộc
đời, viết… viết về cái thành phố bị ăn cắp tên. Viết về những tấm biểu ngữ uất
hận, hay viết về cô nhà văn ngồi thở ra từng
làn khói trắng. Tôi biết anh đã viết bằng sức lực cạn kiệt cơn đau bên trong và
bên ngoài sựu tồn vong bất thức.
Ngoài
khung cửa quán. Mặt trời vẫn quay tròn hàng chục triệu đôi chân con người trong
cơn nóng ngột ngạt.
Nước mắt.
Không phải. Chỉ là những giọt nước mưa còn sót lại đêm qua. Tôi dụi đôi mắt cay
xé. Cô nhà văn đều đặn thở khói, đều đặn thảy rừng hạt café đen đủi vào cái máy
xay. Rào rạo rào rạo. thứ âm thanh vật thể bị nghiền nát trong một cổ máy kim
loại. chẳng khác gì thanh âm của óc não bị nghiền nát giữa chiều vận hành định
hướng tập thể.
Anh có
buồn không?
Không. Sự
kiêu hãnh từ quá khứ không có nỗi buồn. Chỉ lũ mối mọt gặm nhắm xác thân quá
khứ mới đáng buồn.
Quán cafe
anh vẫn thích ngồi. Nhìn những gương mặt cũ, rất cũ trong nỗi niềm lưu vong ở
mảnh phố hỗn độn không tưởng với hàng mớ người nhập cư từ phương bắc như loài
chim trốn lạnh tìm đất lành ấm áp. Quê anh cũng ở đó. Sự hỗn độn phi lý, không
lối thoát cứ kéo dài gần hết nửa cuộc đời sau của anh, của họ.
Nhiều khi
anh nhếch mép cười thật buồn thảm. Bức di ảnh trong ngôi nhà tuềnh toàng bất
cần thứ trật tự thường tình, cũng nhếch mép cười buồn thảm. mấy cọng hương,
dòng nước mắt thương tiếc và lời khấn nguyện của tôi có theo anh lên tận chốn
thiên đường, hay sẽ truy đuổi tôi tới tận cùng địa ngục trần gian.
Tôi lại quay ngược về góc quán. Buổi sáng cúp điện. Thành
phố đứng gió. Ok mai xuống đường. Mày thích gì ? Tao muốn chửi bọn xâm
lược. Rởm ! dư hơi, đằng nào cũng là chó mữa. Tốt hơn hết là ra bờ kênh
nốc vài chai rồi nhảy chúi xuống cái dòng nước ố bẩn. Nước bẩn không thanh tẩy
được sao gột rửa được tủi nhục hả mày. Kệ mẹ nó, cứ để cái đầu cắm thẳng trong
bùn, may ra cũng còn hai cái chân hướng thẳng lên trời vùng vẫy ngọ nguậy chút ảo
cảm tự do cho đở buồn. Mày nói cũng phải, thứ có mặt có mày mới bị phân biệt. Còn
chỉ hai cái bàn chân giao chỉ… đứa nào cũng bị treo ngược...tha hồ vùng vẫy nha.
Bị cúp điện, Bị toát đầm đìa mồ hôi và bị mấy câu thoại
rỗng tuếch, tôi cảm thấy mình quá thảm hại thừa mứa.
Tôi ngữa mặt nhìn lên. Cái trần nhà dán kín chân dung
Saigon. Bỗng nhiên tôi lại nhớ sự từ tốn của anh. Người đàn ông tử tế đích
thực.
Mai em đóng quán. Lại xuống đường à. Ừ thì ngày mai những
gã côn đồ sẽ kéo thép gai trước cửa quán.
Em sẽ vén cao váy nhảy qua đầu bọn chúng. Bọn nó chẳng
thương tiếc gì dung nhan em đâu, sẽ đánh gãy tay, gãy chân « cho mày hết
đi... » Bọn này nói tiếng gì vậy anh,.. Tiếng mẹ đẻ. Vậy thì em cóc sợ.
Nhưng anh sợ, thà bị chết chìm giữa dòng nước bẩn. Có một vị vua trả lời
« tay bẩn thì dùng nước rửa sạch, vậy nước bẩn ? Lấy máu mà rửa.
Những ngư dân chết vì bị tàu lạ đâm chìm, có phải là máu không anh ?.
Cô nhà văn vẫn thở ra từng ngụm khói trắng, đôi chân dưới
chiếc váy thổ cẩm thon nuột dài ngoẵng. Cái đót dính chút son môi màu máu vừa
bị cắm ngược trong chiếc gạt tàn đầy tro cốt. Tôi xót thương đôi chân sắp bị
đánh gãy « để cho mày hết xuống đường... »
Cái đót thuốc cắm ngược trong chiếc gạt tàn, không còn
gợn lạn khói trắng.
Bất chợt tôi lại nhớ anh. Nhớ cái cọng nhang cắm xuôi
trong cái bát chật cứng trước gương mặt hồn hậu của người đàn ông tử tế hiếm
hoi sót lại trong thành phố bị mất tên.
Sài Gòn vẫn đang là mùa mưa. Cafe Sống Chậm. Tháng
5. Thật buồn…
Trời ơi,
Trả lờiXóaCánh chim quen xa rồi, anh ngồi đây nhìn trời xanh
Xanh quá, anh buồn em ơi.
Buồn anh em biết không?
Yêu anh em nhớ không?
Trăng tròn cho lòng anh đắng, khói anh sầu nhớ tóc em miên man.
Sao cỏ xanh quá em ơi, sương đọng em lại nhớ
Về đây em, trời mưa cũng phơi phới, em tựa anh không một lời, hồn nối hồn ca tiếng tình sâu.
Em không đến anh ngồi nhớ thiên thu. Nhớ đêm trăng trời ơi nhớ em, nhớ đêm mưa tình mình ấm, môi em mềm, Gió ướt đưa đi hương hạnh phúc.
Mắt em xanh vuốt lên tóc anh, tay em lanh cho tim anh run. Nắng kỳ diệu lướt qua tay anh, không nói năng.
Mưa ngâu tim anh lạnh, mắt em sâu, tình mình rêu, trời ơi em đâu rồi?
Hiên anh ướt rồi sao em không nói, sầu anh lại thăm thẳm
Em bước đi bóng khuất sau hàng cây, anh bỗng chốc thành tro tàn vô vị, hồn thành đám bụi phảng phất đời vô nghĩa.
Mắt anh mờ khói cay tình vụt biến, mưa lê thê bên đường dài nghi ngút đen.
Sáng nay trời xám anh lại nghĩ mơ hồ
Nhạc buồn, trời khóc anh như vỡ tan, trăm mảnh sầu em ơi em có thấu.
Làm sao em biết đá kia không biết buồn? Làm sao em biết mắt anh không quầng sâu?
Rêu phong phủ đá ngẫm nghĩ mòn ngàn đời, vô vị phủ kín lòng anh suốt kiếp này.
Trời xanh thẳng vô vọng tuyệt vời anh,
Mây lơ lửng mộng lành vụt tan em,
Mưa vô tình vùi kín tình mình sâu.