Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2008

THƠ CAO THOẠI CHÂU

CÂU TÁM BUỒN EM TRẢ LẠI GIÙM TÔI

Xắn tay mà phá cơn buồn
Thử xem lòng có nhẹ hơn chút nào
Sức mình xem thử bao nhiêu
Thoát ra thôi cũng xin liều một phen

Lòng đời chật lắm thưa em
Đừng mang thêm nữa ưu phiền về đây
Thử nhìn lên những tàn cây
Gió qua rụng xuống cũng đầy lá khô

Lá bay theo gió hững hờ
Lá rơi từng cặp cho vừa lòng nhau
Ngàn xưa nối với ngàn sau
Cây cầu sóng nước bờ lau ngút ngàn

Thử làm một chuyến sang ngang
Buồn xưa ở lại mình sang bến này
Em về phủi sạch hai vai
Sầu tôi rụng xuống một ngày buồn tênh!
23-9-08

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2008

THƠ NGUYỄN MIÊN THẢO - THƠ VIẾT Ở MŨI NÉ

TỪ THIỀN THẤT PHƯỚC LAI

TỈNH LẶNG

(Em hỏi:buồn,lòng trống rỗng,
không biết vì sao)
Buồn vui vì sáu thức
Lòng trống bởi chở nhiều
Tìm một phương tỉnh lặng
Ắt sẽ thấy mọi điều
8.5.2oo8

TÂM NHƯ

(Một người bạn gửi hai câu thơ:
Ta bà một cõi ta bà
Mà sao ta với người xa muôn trùng)
Phật tánh tự nơi tâm
Tâm Như có như không
Xa gần như nhau cả
Ấy cửa mở huyền không

THIỀN SƯ

1
Cầu Phật không thấy Phật
Tầm Thiền chẳng gặp Thiền
Thiền sư vô hữu pháp
Tự tại ấy Thiền sư
2
Thiền sư bất như thức
Thiền sư như gió mây
Tuy rằng hai mà một
Tuy rằng một mà hai
Ngôn ngữ không có thật
Chữ nghĩa hóa trò chơi
Thiền sư không xưng tụng
Thiền sư chết đâu rồi?

PHẬT TỨC TÂM

Ngỡ trong tâm có Phật
Phật không ở trong tâm
Tâm tâm và Phật Phật
Phật Phật và tâm tâm
Khi nào lửa cháy hết
Nồi không mới vừa sôi
Tâm không còn vướng bận
Phật bắt đầu đi chơi

QUÉT SÂN

Sáng sớm quét lá rụng
Chiều lá rụng đầy sân
Ngày nào lá không rụng
Cuộc đời lắm buồn tênh
Một đường còn với mất
Có gì phải băn khoăn

Ở THIỀN THẤT, NHỚ EM

Nhớ em lòng không yên
Phật pháp đi đâu mất
Ra cửa nhìn sóng biển
Thấy cổ thành ngả nghiêng
Muốn đốt tan thiền thất
Để tìm về bên em

Tự nhiên tâm tỉnh lặng
Xa cách là gần bên

NHUỐM BỆNH

Hai ngày ta nhuốm bệnh
Thiền thất lặng như tờ
Trong tim có tiếng động
Ngoài trời rơi giọt mưa
Lòng bổng nhiên thanh thản
Tự tặng một bài thơ
13.5.2008

THẢNH THƠI

Sáng ra gặp một đóa hoa tươi
Gió biển chiều nay thổi tan rồi
Biển cả mênh mông là biển cả
Hoa tàn một nụ vẫn hoa thôi
Sáng nay một nụ Hoàng Anh nở
Ta thấy trong lòng lại thảnh thơi
10.5.2008



Thứ Ba, 23 tháng 9, 2008

THƠ VIÊM TỊNH

CỦA MỘT THỜI
Gửi H.Hải

những bật thang đưa ta về
có em ở bên ta
hơi ấm sưởi mùa xuân lạnh giá
chỉ còn em
bên bờ Vĩ Dạ thuở ấu thơ
trong khu vườn người bạn thời đi học
ta ngồi quạnh hiu
nghiệm ra mình đang sống

rồi cũng phải ra đi
một ngày sẽ đến
những con đường nhỏ
đất và những viên sỏi
lạo xạo dưới bàn chân trần rất thật

những người phụ nữ bên đời
chỉ riêng em cho ta hơi ấm
cho ta hương nồng
mùa đông của lẻ loi
không thể rời

ta đã về căn phòng không em
bên dòng sông biêc màu phỉ thúy
lòng buồn như trời chớm hoàng hôn

Nguồn Báo Thanh Niên Chủ Nhật

THƠ LÊ VĂN NGĂN

GỬI MỘT NGƯỜI BẠN CŨ

Lâu năm, tôi chưa được gặp lại em
để được nói với nhau vài lời dịu dàng
Chẳng hạn, hơi ấm trong bàn tay em thuở còn trẻ tuổi
vẫn còn ấm trong bàn tay tôi cho đến bây giờ
vẫn còn giúp tôi không lãnh đạm với cuộc sống này.

Tôi tin em sẽ ngồi lặng yên, không bảo tôi là kẻ lãng mạn rỡm rờ
vì từ lâu, chúng ta đã rời bỏ con đường ấy
đã nhìn con người qua mồ hôi và nụ cười
Trước ngày ngồi trên căn gác trọ, bên chữ nghĩa, ánh sáng và nền trời sao
chúng ta đã lớn lên từ những cánh đồng
tâm hồn chưa phai mùi rạ ướt.

Lâu năm, dù chưa gặp lại em
Tôi vẫn không nguôi đợi chờ
Đợi chờ với lòng xác tín: giữa cuộc đổi chác của đồng tiền và nhan sắc
tình yêu vẫn là điều có thật trong những người đang cùng chúng ta
bước đi trên đường đời.

Nguồn Báo Thanh Niên Chủ Nhật

THƠ NGUYỄN ANH

QUEN VỚI NỖI QUÊN

Anh hãy quen rằng đã quên em
Như quen tháng chín nhiều mưa, nhiều mây, nhiều gió
Quen với con đường không có ngã ba

Anh đã quên em bao nhiêu giờ, bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng
Để quen chiếc điện thoại nằm im lặng lẽ trên bàn
Và đọc những cuốn sách không lời đề tặng

Qua rồi những hẹn hò
Vòng tay ấy tưởng ấm hơn hơi lửa
Đôi mắt ấy tưởng sâu hơn thời gian

Anh hãy cứ quen rằng đã quên em
Tháng chín qua rồi những ngày không hò hẹn
Anh cứ đi và em không bao giờ đến

Chỉ có đôi khi trong sự lãng quên
Anh sẽ thấy mình
Xiết chặt một đôi môi tưởng tượng

Nguồn Báo Thanh Niên Chủ Nhật

NIỀM IM LẶNG KINH HOÀNG - TỪ HOÀI TẤN




Đốt lửa cho tim nóng một giờ
cho tim cất tiếng kêu tắt thở
đốt lửa hơ cho ấm nụ cười
cho hơi thở tròn một giây no đủ

người anh em ơi người anh em
gióng trống rung chuông réo lời tự sát
vác thập tự qua mấy ngàn năm tìm đất trú

2
Ai phỉ nhổ lên giải đất này
những chiều đạn bom rạt rào ngoài vành tai rực nóng
thức dậy lết lê thân một gã say mèm
đêm mơ hô như sóng khuya vỗ vào mạn đá

3
Hôm qua khóc một lời nhớ nhung
quê chiều ăn khoai sắn
hôm qua cười một khuc mê man
trí tưởng về quá vảng
tâm hồn ta sao giống đọt cây khô
run rẩy ngày mạt lộ
tâm hồn ta sao tựa chiếc ly không
nức khô thời hỏa mộng

4 Đuổi gã lang thang về xứ sở
đâm nát tiếng cười lũ ngựa hoang
nốc rượu vỡ mồm chim cắt nóng
say đưa chân về tới cạn hư không

5
Có tên ngu muội nào thắp một ngọn đèn
mù đôi tròng mắt dại
ta tới cầu xin chút lửa tươi
mồi thân khô phừng phực cháy
niềm vội vả buộc chúng ta giết nhau
găm trái tim vào bức tường đá
ngọn đèn cạn dầu mờ bất lụn
tối tăm người ôm nhau truy hoan
vui mứng giây ân sũng
nhưng có tên ngu muội nào dám thắp một ngọn đèn
giữa mặt trận đen ầm ì rên siết
gã thần chết trở lại với nắm tro cũ của tổ tiên
khóc xin ngừng cơn hoạn nạn

(khi chúng ta lớn khôn,dĩ nhiên
lịch sử là giấy lộn - vứt bỏ dưới gầm cầu
khi chúng ta hiểu biết,dĩ nhiên
lịch sử là gỗ mục
khi chúng ta ước mơ,dĩ nhiên
lịch sử là trái đắng
khi chúng ta chết đi,dĩ nhiên
lịch sử là quên lãng)

6
ngỡ trái tim khô nên sa nước mắt
thôi giả biệt người xuống sông sâu
ngỡ lòng như đá muôn năm vô tình bội bạc
tôi đập đầu nhuộm máu tươi

bia khắc tên một người tự tử
treo cổ dòng sông chia hai
bia khắc tên một vùng đất cũ
nửa mối tình còn lại hoang phai

7
Mang mặt nạ vào ta về đời sống
tháng năm trót lở đã vô lương
ăn cắp tương lai trên tay người lạ mặt
nuôi dưỡng hết đời dăm giọt máu vương

khi nói yêu em ta là người khác
nên hôn em nghe nhạt cả miệng bùi
khi ôm em ta là tên cuồng sát
yêu cái chết ngọt ngào trong tận tủy xương hôi

8
Bởi không còn một thứ ngôn ngữ nào để diễn tả
ta mượn lời kẻ điên
như trút hơi một ngày vĩnh viễn chết
một ngày ta dạo cõi vô biên

Khởi Hành,01.1970

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2008

MÂY TRẮNG - THÁI NGỌC SAN

MÂY TRẮNG

Mây trắng đã bay đi rồi
Hồn anh là bãi chợ trời buồn tênh
Em về có lạnh lùng chăng
Trời mưa có ướt đôi hàng lệ châu
Ở đây biển nắng phai màu
Nhìn ra trời đất mà đau cõi lòng
Bể dâu một cuộc tình chung
Mây trắng ơi,có nhớ không đường về

Quy Nhơn 1970

THƠ VIẾT CHIỀU 30

Cuối năm nhà vắng nằm co
Tình hoang vu rớt trong kho nhà mồ
Từ khi thiên địa hư vô
Đã nghe em bước xa bờ biển Đông
Đèn khuya cháy ngọn mơ mòng
Cỏ cây đã rũ héo lòng mộ bia
Anh nằm thấy bóng ra đi
Một vô địa táng một ly biệt vàng
Tinh xa rồi phải không Vân
Ngoài hiên giọt mộng rớt nhanh về trời

Quy Nhơn 1970

TỜ KHAI SINH NĂM 1975 - CAO THOẠI CHÂU


Con út ta sinh năm bảy lăm
Người duy nhất trong nhà có khai sinh mới
Giữa những người đi, người ở lại
Hai dòng không chung một băn khoăn

Bắt đầu nghe hai chữ khó khăn
Quẩn quanh trong trái tim thi sĩ
Nghe cuộc sống thấm dần từng tí
Chập chờn đôi chút mộng văn chương

Sáng đi dạy chiều về lo đủ thứ
Trong nhọc nhằn ai tính thời gian
Cuốn lịch trên tường vài ba hôm mới xé
Mỗi tờ rơi như rơi chút nhọc nhằn!

Và cứ thế con ta lớn lên
Những lãng mạn một mình ta mang hết
Thản nhiên như bao nhiêu góc khuất
Hiện dần ra trong buổi bình minh

Một đôi khi ta thảng thốt giật mình
Khi con gái rồ ga đi dạy học
Cũng son phấn thời trang âm nhạc
Tivi không màu đem bán lạc xoong

Con gái ta là cô giáo tiếng Anh
Biết hơn ta về Lansgton Hughes
Về những nhà thơ da màu
Làm lịch sử làm thơ bằng máu!

Biết mấy trăm năm lịch sử Hoa Kỳ
Chỉ thua trận có một lần duy nhất
Bài thơ này nếu đăng trên báo Mỹ
Thì khỏi cần thông dịch giúp con ta

Tân An 29-4-08

QUÁN VÔ THƯỜNG - LÊ HẠNH VÂN

QUÁN VÔ THƯỜNG

Em như là con sóng
sẽ tan vào đại dương
em như là mùi hương
thoáng quanh đời ảo mộng
em là cơn gió lộng
chan hoà giữa hư không
Vũng Tàu 9 – 2006

ĐÁ XANH

Cho tôi tìm lại mùa xuân
trên tầng bia đá ghi phần mộ anh
cho tôi thắp ngọn điêu tàn
đốt lên tưởng niệm tuổi vàng đã bay
xin trời một chút tơ mây
giăng xanh hồn mộng riêng tây ngậm ngùi
Huế - 1968

MỘT MÌNH

Những đêm đi dạo biển một mình
Sóng vỗ rì rào hàng dương liểu lao xao
Ta như tan đi giữa lồng lộng gió ngàn
Ta như tan đi trong qua khứ xa xăm
Có đôi mắt nhìn ta tê buốt trái tim
Như con ốc ta thu mình trong vỏ
Muốn vùi mình trong cát. . .để quên

CÓ ĐÔI KHI

Có đôi khi tôi đứng tần ngần
Giữa những dòng ngược xuôi người qua lại
Thấy mình ngu ngơ giữa hai bờ khôn dại
Và có đôi khi thấy lòng mình vô cùng trống trải
Giữa biển người mênh mông
Và cũng có đôi khi chợt thắp niềm hy vọng
Mong sao gặp lại bạn bè xưa
Để được hồn nhiên cười,hồn nhiên nói
Như trẻ thơ
Vũng Tàu 6.2008

NGUYỄN MIÊN THẢO - CA DAO MỚI

Nỗi buồn đang ở trong ni
Cho nên ngoài nớ vui chi cũng buồn

Bao năm sống ở trần gian
Bây giờ mới biết thiên đàng ở đâu

Bởi vì kiếp trước chăm tu
Kiếp này anh được ở tù trong em

Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2008

LOANH QUANH SÀI GÒN - NGUYỄN MIÊN THẢO

LOANH QUANH SÀI GÒN

buổi sáng bắt đầu chuyến xe buýt chật
người thiếu nữ nhường chỗ ta ngồi
đời vẫn còn lắm điều tốt đẹp
nghe trong lòng ấm một niềm vui

ta ghé vào quán xép bên đường
uống ly cà phê mùng buổi sớm
tán gẩu chuyện trên trời dưới đất
nhớ bạn bè đang ở muôn phương

đi qua đường ngang một công viên
gặp nhiều người đang tập đi tập thở
ta thấy trong nhịp đời hối hả
vẫn lắm người yêu cuộc sống vô biên

vui chân ta tạt qua quán sách
những buồn vui trên trang chữ nằm im
những người viết hiện đang còn sống chết
chữ nghĩa bây giờ cũng lắm buồn tênh

xế trưa ta đi vào thư viện
thấy các em đọc sách thánh hiền
ôi trí thức một thời khốn khó
các em coi chừng sẽ hóa khùng điên

chân vô tình bước ra phố chợ
người đông vui hối hả nói cười
ta chợt thấy riêng mình lạc lỏng
giữa chợ đời mua bán bon chen

ra vĩa hè tìm xe mì gõ
cuộc sống bình yên cho những kiêp nghèo
mấy mươi năm chẳng có gì thay đổi
bao tâm hồn vẫn cứ trong veo

xế chiều ta vào dinh Độc Lập
ngồi nghỉ chân dưới bóng phượng già
bao triều đại nổi chìm suy thịnh
ngước nhìn trời một áng mây qua

trở về nhà với chuyến xe buýt chật
một chàng trai nhường chỗ ta ngồi
đời vẫn còn lắm điều tốt đẹp
bữa cơm chiều hạnh phúc nhân đôi

nơi đây xe cộ vẫn đi vòng (*)
ngồi đọc lại câu thơ người bạn cũ
nhớ da diết một thời tuổi trẻ
ngó lên trời một ánh sao rơi

*thơ TNS

THƠ TRẦM KHA - DẤU VẾT

DẤU VẾT

khi dĩ vảng héo khô dòng tóc úa
nỗi buồn xưa hóa đá nửa đời tôi
em có mất tuổi thơ trong huyệt lạnh
trong nấm mồ ký ức lạnh tăm hơi

lòng sông cạn cuồng lưu ngày biển dậy
đã dập vùi bờ bến tuổi thanh xuân
tình cuồng nhiệt tan mau trong phút chốc
nỗi đau đời trên thác đổ gập ghềnh

khi sầu muộn tìm dư âm ghế đá
lối đi xưa,cỏ mọc ngút tầm vai
vườn đã cũ,chim muôn về họp tổ
hót rất buồn, đón những sáng thu phai

thôi hãy dấu mười ngón tay mỏi mệt
trên mi gầy trĩu nặng bước thời gian
ôm gối ngủ như con mèo phạm tội
trong điêu tàn lở lói vết vong thân

rồi một sáng mở bừng đôi mắt lạ
lửa bình minh sẽ đốt cháy thân em
em phản bội cúi đầu mang thánh giá
lên thiên đàng xin ân phúc lãng quên

Khởi Hành 1969

ĐỌC BÀI THƠ CỦA BẠN TRONG THƯ VIỆN - NGUYỄN MIÊN THẢO

(Tưởng nhớ nhà thơ TRẦM KHA NGUYỄN VĂN ĐỒNG,
hy sinh tại Hoàng Sa năm 1974)

Ngồi đọc bài thơ tình của mày trong thư viện
Nỗi buồn xưa hóa đá nửa đời tôi (1)
Dấu vết (2) nào còn in trên sóng biển
Mày đi rồi từ thuở tuổi hai mươi

Mày ra đi trên con thuyền Tổ quốc
Mày hy sinh như một anh hùng
Quân xâm lược thời nào chẳng có
Từ Trường Sa -phút cuối cùng-mày mơ một dòng sông

Dòng sông Hương mấy mươi năm vẫn đợi mày về
Người con gái vẫn đang ngồi xỏa tóc
Người mẹ hiền vẫn mong ngày sum họp
Sao mày đi biền biệt không về

Vườn đã cũ chim muôn về họp tổ
hót rất buồn đón những sáng thu phai(3)
Khu vườn cũ vẫn in hình bóng mẹ
Chim vẫn đi về ,mày đang ở nơi đâu

Tao đã khóc viết bài thơ tiễn biệt
Hơn ba mươi năm không bến không bờ
Phút cuối cùng mày đứng chào Tổ quốc
Tao chạnh lòng viết lại mấy vần thơ
Rằm tháng Bảy-Mậu Tý-2008

(1),(2) thơ của Trầm Kha
(3) nhan đề bài thơ

THƠ VIẾT CHO CHÁU NỘI - NGUYỄN MIÊN THẢO



RU CHÁU

một tao trời biển công cha
một tao nghĩa mẹ
tao bà tao ông
cháu ngoan say với giấc nồng
đường đời còn lắm vô cùng cháu ơi

CHƠI VỚI CHÁU

cháu mới ba tháng tuổi
ông nói cháu chỉ cười
ông cười cháu lại khóc
bất chợt cháu lại cười

ông kể chuyện tình yêu
cháu lại đòi sữa bú
ông ru khúc tình ca
cháu tặng ông một bại

phân cháu thơm mùi sữa
thịt thà chưa biết ăn
mai sau cháu khôn lớn
hồn sáng như trăng rằm

TẬP ĐI

năm tháng cháu đã tập đi
chân chòi chân đạp cháu di chuyển hoài
ông theo cháu bở hơi tai
giang hồ chi sớm sau này giống ông