Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2016

CUỐI CÙNG CỦA NGÀY - NGUYỄN MIÊN THẢO

thôi còn gì để nói nữa
cuối cùng của ngày bao giờ cũng buồn
(Trích)

Những hạt sương bắt đầu dựng lều định cư
Hoàng hôn níu bầu trời xuống thấp
Những con đường rất nhiều áo trắng
Dãy ghế công viên những cặp tình nhân ôm nhau
Những cột điện điểm trang thành phố
Sửa soạn một ngày đi đầu thai
Người con trai bảo em nghe gì không
Từ ngoại ô thành phố
Một tiếng súng, hai tiếng súng, ba tiếng súng và rất nhiều tiếng súng
Người con gái trả lời
Rồi cả hai hôn nhau vội vã
Những gì sẽ xảy ra cho họ
Cho vùng ngoại ô xa xăm kia
ở đó, những trái hỏa châu và sự hoang dã
nhắc nhở ngày đã chấm dứt
những tang tóc chực chờ trườn đi
trên quê hương rất nhiều mùa xuân
vì có bao giờ ngừng tiếng súng
và trên cánh đồng quê hương
rất nhiều ngôi nhà mới đắp
còn thơm mùi đất
những điêu tàn trang điểm Việt Nam
có những buổi chiều người mẹ thấy lũ trẻ đưa đám một viên đạn móc-chê đã hư
những đứa trẻ theo sau khóc rất mùi mẫn
người mẹ nhìn trò chơi của chúng
                    không cầm được nước mắt
và không biết con mình còn sống hay không
có những ngôi nhà ban đêm
               không dám lên đèn
dù là ngọn đèn dầu leo lét thắp trên bàn thờ
                   cho thằng con mới chết
ở đó, ngày xuống mau đồng lõa
và tiếng súng cười suốt đêm
ôi chiến tranh tàn khốc
thôi còn gì để nói nữa
cuối cùng của ngày bao giờ cũng buồn
như khuôn mặt mẹ
buồn như tiếng súng
buồn như quê hương
và tương lai
cuối cùng của một ngày khác sẽ đến

NGUYỄN MIÊN THẢO
(Tuần báo Nghệ Thuật,1966)