Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2004

THƠ NGUYỄN TỊNH ĐÔNG

Cảm thán đêm mất ngủ

Nửa đêm trở dậy ngồi châm thuốc
Đốt tàn năm tháng còn lại đây
Sống như tàn rục làm sao thấu
Chẳng thà tử chiến với mình thôi!

Giá cháy được như áng sao băng
Một phút tan hoang một vệt hồng
Vĩnh viễn cõi này là hư vọng
Cõi nào cũng rã giữa chân không

Rùa ở trong chằm hay trong đền
Có chi khác biệt kiếp rùa đen
Cá vui đâu để trên cầu gáy
Ông Trang huyền giải kiểu thần tiên

Nghe nói sông Nghi đã cạn dòng
Triền duyên ngút ngát cỏ đuôi chồn
Vũ Vu phong hóa đêm mờ mịt
Thôi đừng mê tưởng buổi chơi xuân.

Sài Gòn 20.12.2011
Nguyễn Tịnh Đông

Phú Lâm tụng ca

Tôi viết bài tụng ca
Về Phú Lâm yêu dấu
Như một đoạn Thánh ca
Cho lòng tôi ở đậu


Khi thấy hụt hơi trong đời phố
Nghe lời rù quyến lên đất nâu
Có bờ vai nhỏ yêu kiều quá
Để ta tựa nhẹ cho đỡ đau

Chia sẻ cùng nhau chút dịu dàng
Trên đồi hoang vắng đất bazan
Mồ hôi dàn dụa cay lòng mắt
E lệ em cười mắt chứa chan

Nặng nhọc vơi dần nắng nhạt đi
Lòng vui dào dạt vụ thu đầu
Chúng ta góp gạo ngồi chung bếp
Nhìn má em hồng tay nắm tay

Đêm trăng mát lạnh trời thanh vắng
Chầm chậm bên nhau dọc đường quê
Bao lời không nói trong thinh lặng
Ta nép vào nhau suốt chặng về

Ta đến ngụ cư giữa Phú Lâm
Khai canh núi Sập dựng cơ đồ
Đu đủ xanh hơn màu lục trúc
Cam quít danh lừng đất Rô Mô

Những mùa đẹp ấy tàn nhanh quá
Thuế má chập chồng tống tiễn ta
Trẻ thơ nheo nhóc đòi con chữ
Đành về lại phố sống cho qua

Lây lất mười năm cơn trường mộng
Giật mình thức giấc mướt mồ hôi
Không biết giấc mơ làm kinh sợ
Ở phố phồn hoa hay núi đồi

Ta nhớ Phú Lâm – xứ rừng giàu
Đất nâu xanh mộng lòng em xanh
Hỡi ơi thục nữ quên gian khổ
Bài tụng ca này của Ái khanh.

Sài gòn 12.2011
Nguyễn Tịnh Đông
Yêu nhau lại lần đầu

Nguyễn Anh Khiêm đừng đọc bài này!

Bây giờ thì anh biết
Nỗi xa cách muôn trùng
Đôi tay này què quặt
Không chạm tới người thương
Một ngày không nhìn thấy
Bóng dáng em trong nhà
Không tiếng cười giọng nói
Ôi một ngày cách xa
Anh thấy mình quanh quẩn
Trong ngôi nhà vắng tanh
Khi nằm trong phòng tối
Khi ngồi nhìn trống không
Thế giới này không phẳng
Biển rộng với trời cao
Không thể nhìn mà thấy
Chỉ nghe lòng nôn nao
Một ngày dài lãng đãng
Đọc những dòng tàn hao
Trên đôi tờ thư cũ
Lòng nhòe ra mong chờ
Bốn mươi năm chung bước
Có bước thấp bước cao
Điều chỉnh nhau bước nhịp
Rồi ra cũng bước đều
Bỗng dưng nay bước hụt
Chênh nhau bốn múi giờ
Nơi kia em ăn sáng
Anh dậy ngồi cà phê
Em đi chơi vui nhé
Anh ngủ bù lại thôi
Làm sao nhìn một hướng
Giữa hai người đôi nơi
Sáng nay trời se lạnh
Thời tiết gây thẫn thờ
Êm đềm và hiu quạnh
Anh lắng lòng bơ vơ
Chắc là em cũng nhớ
Cũng nóng lòng mong về
Phải chi ở trong nước
Đâu có gì nhiêu khê
Thôi em cứ thăm chơi
Bao lâu rồi tương ngộ
Bao nhiêu niềm mong nhớ
Trải lòng dịp này nhe
Mường tượng ngày gặp lại
Hoan hỉ đến bao nhiêu
Tay cầm tay tê dại
Yêu nhau lại lần đầu!

Sàigòn 12.12.2011
Nguyễn Tịnh Đông


CHUYỆN KHU ĐỊNH CƯ 2
Ta chổ Sơn cùng em Thủy tận
Gặp nhau đây nắng gió Phan Rang
Đường ta khuất khúc bao đèo núi
Em vượt trường giang tím lục bình
Trước hiên bệnh viện chiều im gió
Ta ngồi lặng lẽ ngóng chiều tan
Có cô y tá nhìn không nói
Để lòng chùng xuống nỗi đa mang
Em đến thăm ta khu định cư
Bên bờ Ninh Chữ cát hoang sơ
Nắng hun da trẻ như đồng cháy
Đêm ấy bão gào siết mặt tôn
Cát phủ mái nhà nhuộm tóc cây
Rẫy hành dập nát phận lưu đày
Bọn trẻ cùng em nhìn nhau khóc
Ta chạy quáng quàng đến hụt hơi
Từ ấy em thành chí nguyện viên
Đêm đêm chữa bệnh lại vui đùa
Bọn trẻ hả hê cười với méc
Em bảo học dần để chăm con
Ta lo đào giếng xây phòng học
Trẻ lớn hè nhau góp chút công
Tết đến mình về quê đôi ngả
Mà thành viễn cách mãi hai phương
Chiến tranh xô dạt bao thân phận
Ta mất mối tình đang lửa hương
Em không về nữa ta dứt áo
Đi tận mười phương vẫn chập chờn
Mười năm tang chế người chưa chết
Bái vọng trăm lần gái Bạc Liêu
Ta làm dong ruổi cho tàn mạt
Em cứ khôn thiêng lấy chồng giàu
Ví như em sống lên làm lão
Bất ngờ trời sử kết sui gia
Sui trai sờ sững nhìn sui gái
Bà ấy cười cười e lệ thôi.
Sài gòn 12.2011
Nguyễn Tịnh Đông.