Thứ Hai, 27 tháng 10, 2008

THƠ NGUYÊN SA

TƯƠNG TƯ
cho nên đôi mắt mờ hư ảo
cả bốn chân trời chỉ có em

Tôi đã gặp em từ bao giờ
kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya
kể từ gió thổi trong vừng tóc
hay lúc thu về cánh nhạn kia ?

Có phải em mang trên áo bay
hai phần gió thổi một phần mây
hay là em gói mây trong áo
rồi thở cho làn áo trắng bay ?

Có phải mùa xuân sắp sửa về
hay là gió lạnh giữa đêm khuya
hay là em chọn sai màu áo
để nắng thu vàng giữa lối đi ?

Có phải rằng tôi chưa được quen
làm sao buổi sáng đợi chờ em
hay từng hơi thở là âm nhạc
đàn xuống cung trầm, mắt nhớ thương

Buổi tối tôi ngồi nghe sao khuya
đi về bằng những ngón chân thưa
và nghe em ghé vào giấc mộng
vành nón nghiêng buồn trong gió đưa

Tôi không biết rằng lạ hay quen
chỉ biết em mang theo nghê thường
cho nên đôi mắt mờ hư ảo
cả bốn chân trời chỉ có em.

Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2008

TRUYỆN NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO

ĐƯỜNG CHÂN TRỜI
Truyện ngắn

Cô vòng tay ôm Tuấn khi anh đang vẽ. Một chút bối rối trên gương mặt người đàn ông đứng tuổi. Một thoáng bối rối sau bờ vai thả mái tóc mềm mượt của Diễm. Cô cảm nhận được nhịp đập trái tim anh. Anh nhắm mắt, xúc động thực sự. Lâu lắm anh không có cảm giác này, cảm giác của sự ấm cúng và một nỗi sợ hãi mơ hồ đang tan chảy. Thoáng chốc, anh quay lại nhìn vào mắt cô, “Cho anh một giây”, nói dứt lời, anh hôn nhẹ lên môi Cô cười bước về vị trí cách đây mấy phút cô đứng lặng ngắm từng nét vẽ của anh. Những gam màu của quá khứ được anh trộn đều,bức tranh mang hình hài của một thời đại đã có dấu son trong lịch sử của dân tộc. Một thời đế vương sừng sững những đền đài , thành quách và chùa chiền, miếu mạo. Đốt thêm điếu thuốc, anh vẽ trong khi cô ngồi tẩn mẩn đếm từng ngày trôi qua. Trại sáng tác lần này được tổ chức với hình thức tuỳ nghi di tản. Một khách sạn nằm ở nội đô, xa những phố xá ồn ào, xa những trò chơi tiêu khiển . Không gian nơi này hợp với những người viết văn, cô nghĩ thế. Ở trại sáng tác, mọi người tự quyết định việc ăn uống, đi lại, viết lách, tâm sự. Và thời gian không ràng buộc, không ngủ, thức theo mệnh lệnh mà chỉ là thời gian mở cho mọi người sáng tác, hoàn tất những dự định của mình.

Tháng 4, Huế mới toanh. Mọi thứ trong và nhẹ bẫng. Những hàng cây long não đến mùa xanh lá, những cụm điệp vàng rải thảm xuống lòng đường, cao hơn, những dãy hoa bằng lăng tím từng góc phố. Không gian, thời gian, những ánh mắt, những bước chân đều có thể trở thành nhịp thở. Tối, cô và anh cùng mọi người kéo nhau lên ga uống trà, tâm sự tới rạng sáng mới về khách sạn. Giữa khuya, tiếng đàn guitar bật lên từ hành lang tầng hai khách sạn như nhắc mọi người về sự hiện diện của Thanh. Người nhạc sỹ duy nhất trong ba mươi anh em văn nghệ sỹ tham gia trại. Thanh điềm tĩnh và hiền. Anh có cặp kính cận màu hồng, nhìn xa giống như một bác học chứ không phải nhạc sỹ. Suốt thời gian ở Huế, anh đã viết được ba ca khúc về Huế, trong đó, cô thích nhất ca khúc “Mắt Huế”. Cô thuộc típ người lãng mạn. Nhưng nhìn bề ngoài, ít ai nghĩ cô là người lãng mạn. Cô ồn ào, sôi nổi. Cô đến từ miền biển. Nước da ngăm đen, đôi mắt tròn, và nụ cười xinh. Nhạc sỹ Thanh thường đệm đàn cho cô hát, tỉ tê và nhẹ bẫng. Chất giọng miền Trung trong và ngọt, cô không phải là ca sỹ nhưng có chất giọng. Cô vô tư đi giữa những người đàn ông, trộn đều nghĩ suy về mọi thứ. “Tựa vào đêm Huế say lòng lữ khách, tiếng cười em trong vắt những tầng đêm” Cô hát theo nhịp đệm guitar của Thanh. Lúc đó, cô muốn tan vào không gian Huế

Tuấn đã gặp cô giữa khuya trên ban công khách sạn khi cô đang mãi nghe nhạc bằng máy MP3. Anh châm thuốc và nhìn cô từ phía sau lưng. Chỉ có thế. Rồi anh lặng lẽ vẽ như chưa gặp cô, hay đúng hơn anh không muốn mình gợn sóng. Gợn sóng lòng khi đã đủ đầy, khi đã neo vào bến lặng bình yên của Uyên với hạnh phúc gia đình. Nhưng, anh lại hồ nghi khi nhìn thấy cô với vẻ đa cảm choán lấy những thời khắc với anh bên bữa cơm tập thể, bên tách cà fê, bên những cơn mưa Huế giăng mắc. Anh nghĩ về một điều nào đó khác với cách anh đang có. Anh khát khao. Giữa biển người kia, cô và anh chỉ là hai trong số những người có mặt trên thành phố này, để làm mới, làm rạng rỡ thêm hoạt động văn học nghệ thuật. Anh cũng nghĩ về điều có thể, mình có thể rung cảm thực sự và để cho trái tim mềm yếu của mình quyết định một lần. Một lần thôi, vì đã lâu anh không nghĩ mình còn cảm xúc rung động trước bất kỳ người phụ nữ nào ngoài Uyên, vợ anh. Công việc cuốn anh đi, anh không có thời gian dành riêng cho mình với những khoảng lặng ngoài chồng ngoài vợ. Anh đã dồn hết tâm trí mình vào sáng tác. Những bức tranh đã giúp anh cân bằng nội lực và vui với những niềm vui cũ mới không đều. Đã mấy lần tại bữa ăn trưa với anh em văn nghệ sỹ, anh cứ lén nhìn cô. Cô vô tư giữa mọi người, hồn nhiên nói cười. Đôi mắt sáng và nụ cười nhân hậu. Anh không để lộ những cảm xúc thật của mình. Anh bắt đầu quan sát cô ở mọi góc độ. Phòng anh ở cuối dãy hàng lang, mỗi khi anh chuyển bị cọ để vẽ, bao giờ anh cũng đứng dửng dưng bên hành lang, nhìn về phía cô. Cô để lọt mái tóc sau vai, chiếc váy đen huyền ảo. Anh đoán cô đang buồn, đang thổn thức điều gì đó, nhưng anh không muốn khuấy động cô…Những ý nghĩ bất chợt thoáng qua trong đầu anh.
Anh, cô, những cây cọ và toan, những màu sắc sơn dầu xanh, đỏ, lục, lam, chàm, tím. Tức tưởi, anh ném lại những va chạm cơ thể mình vào cô. Chông chênh một đêm Huế trễ tràng trên ngực cô run rẩy. Anh yêu. Điên cuồng và hoang dại. Giấc mơ kéo dài, tiếng lách cách của chiếc đồng hồ bàn đang báo hiệu trời gần chuyển sang ngày mới. Sự dồn nén trong vòng tay anh làm cô ngã quỵ, không neo vào được bến bờ nào, không rơi xuống được vực sâu. Cô lơ lửng giữa những tầng ý nghĩ của lý trí và trái tim. Anh thì thào “Em mở rộng trái tim mình cho anh”. Cô khóc nghẹn ngào. Người đàn bà trong tay anh mềm nhũn với một hơi thở ấm và nồng mùi hương từ mái tóc, từ khóe miệng, từ ánh mắt khép hờ. Chừng ấy
đủ gợi lên trong anh sự trỗi dậy, sự hiến dâng, và ý nghĩ chiếm lĩnh. Anh hôn cô, mơn man vào những phần cơ thể gợi tình… Có tiếng bước chân nhẹ bẫng của phụ nữ. Anh nằm im trên giường, đoán chừng bước chân ấy có tới phòng anh với nụ cười nhẹ, hơi thở gấp và ban phát những nụ hôn. Nhưng bước chân ấy xa dần về phía cuối hành lang bên kia, cô đã về phòng. Anh nhắm mắt và lại hình dung ra những thước phim về cô và anh trong đường chân trời rộng mở. Anh biết cô đã có bến đậu an toàn. Và anh còn biết, cô hát ru rất hay. Cuộc hôn phối của thơ và mỹ thuật đã làm cho anh hiểu thêm về những giá trị của nghệ thuật. Điều đó cũng ném anh vào những mê cung của tình yêu. Anh muốn đi đến những ngã sâu nhất trong đường cong chân trời rộng mở. Anh muốn được hôn cô. Anh muốn tận hưởng những phút giây ngọt ngào bên cô. Mà điều đó, mãi mãi là viễn tưởng. Giấc mơ đó đẩy anh đến chân tường khi người cùng phòng gọi anh mở cửa. Một trưa Huế oi oi nắng đầu hạ. Anh toát mồ hôi, người hâm hấp nóng. Anh ốm. Trận ốm đầu tiên từ hôm xa nhà. Có bàn tay đặt lên trán anh, nhẹ và dịu. Có ly nước cam đặt lên chiếc tủ đầu giường anh
Có hoa hồng cắm trên góc tủ. Có bước chân một người vừa rời khỏi phòng và khép hờ cửa lại. Anh mở mắt. Cô vừa đi khỏi phòng anh. Cố gượng dậy với tay cầm ly nước cam, lòng anh nhẹ bẫng. Từng nơ ron thần kinh chuyển từ tim lên não, rồi lý trí cho trái tim phần quyết định. Anh nhắn cho cô “Em qua phòng anh được không”. Không thấy tín hiệu gì từ máy điện thoại. Anh nằm im. Không gian bỗng dưng rộng vô cùng. Cô bước nhẹ về phòng anh, hát ru anh bằng bài hát ru lời ca dao. Anh nhìn thấy cô khóc. Anh kéo cô về phía mình. Lặng im. Cô nói đủ anh nghe “làm sao em có thể sống với một trời ước mơ? Anh không muốn nghe, anh muốn thể hiện tình cảm của mình bằng một nụ hôn. Cô lặng yên đáp trả. Ngọt ngào. Hơi thở cô đứt quãng. Anh ôm chặt cô như thể sợ cô tuột khỏi vòng tay.
Đêm bên quán Huế tím, cô, anh cùng nhóm bạn văn nghệ sỹ ngồi nhâm nhi trà đạo và nghe cô tiếp viên nói về nghi thức chế biến trà, cách thưởng ngoạn trà và đàm đạo. Nhạc quán mở nhẹ bẫng, khúc Nam ai nam bằng thoảng nhẹ trong không gian yên tĩnh của Huế. Cô im lặng lăn theo những suy nghĩ vừa mới chiếm lĩnh tâm hồn mình. Một ca khúc mới của nhạc sỹ Thanh sẽ được phối khí vào ngày mai. Ca khúc ấy nhạc sỹ Thanh viết tặng cô, để ngõ bao điều chưa nói. Cô run run khi nghĩ về tình yêu, điều mà người ta thường xét nét với tư cách là một nhà hiền triết. Xét nét ở những góc độ của cuộc đời bằng những nghi thức ràng buộc và cả những sự lạc hậu thời xưa. Cô cho rằng, yêu nghĩa là chạm đến được tâm hồn người đó, chạm tới được những ngăn nhỏ trong tim người đó. Cô nghe tiếng được tiếng mất, mọi người đang trở về với xứ phù tang nơi khởi đầu cho nghệ thuật trà đạo. Cô trà nhân đang lướt nhẹ đôi tay trên những chiếc chén uống trà bằng chất liệu đất nung mà cô gọi là chén trà mẫn cảm. Nghĩa là người uống trà vừa uống vừa nhấm nhấp hương thơm tỏa ra từ chén. Cô gái pha trà đang lắng giọng “ Để có một ấm trà ngon, cần phải chú ý ở 4 điểm: "Nhất thuỷ, nhì trà, tam pha, tứ ấm". Tức là quan trọng nhất là nước rồi đến trà, đến cách pha và cuối cùng là loại ấm đựng trà. Hình như anh cũng không nghe, anh siết mạnh tay cô. Cô bừng tỉnh, bất ngờ khi nhìn sâu vào mắt anh. Ở đó, cô nhận được một tình yêu vô bờ bến. Bất chợt cô cười “Em không tin”, anh gõ nhẹ vào trán cô “ Ngốc ạ, anh phải làm sao em mới hiểu anh”. Cô im lặng. Anh trở về với chính mình. Những chuyến đi công tác xa chỉ dành để anh thực hiện những bộ phim tài liệu về đời sống bộ đội vùng biên. Lăn lộn với các chiến sỹ biên phòng vùng biên để cùng sẻ chia với nỗi vất vả cực nhọc của người lính biên cương, hay ra hải đảo để cùng ăn một bữa cơm có rau xanh trồng từ sương đêm. Anh đã từng đi nhiều và biết đến những vùng đất cuối cùng của tổ quốc. Chất lính trong anh chân chất, những tác phẩm hội họa, những bộ phim tài liệu về người lính của anh đã mang lại cho anh nhiều những thành công. Nhưng anh vẫn chưa hiểu được trên con đường của mình, có bao nhiêu chông gai đợi sẵn. Anh không bằng lòng với chính mình mà anh lại bơi giữa những nghĩ suy về thời cuộc. Nhưng, cái chữ nhưng nó vẫn cuốn lấy người ta khi không thể biện minh cho chính hành vi của mình. Khi không thể cưỡng lại được sức hút của trái tim. Anh đã có một cậu con trai sau bao ngày mong mỏi và chờ đợi. Anh là một người lính, là hoạ sỹ trong quân đội. Đam mê những ước vọng vươn tới đường chân trời bỏng nắng. Những ý tưởng của cả một thế hệ hoà bình bứt lên. Những bức tranh ra đời chứa đựng ở đó sự dồn nén về hạnh phúc, những toan lo về gia đình, những lớp sơn vẽ như từng vỉa than cứ sáng dần lên trong đêm đông loang lạnh. Miệt mài học tập, anh quên đi tuổi trẻ của mình đã qua khi bước qua tuổi tứ tuần. Anh đã kể cho cô nghe về Uyên – mối tình đầu của anh, với những mẫu tự được lắp ghép từ lâu lắm của quá khứ. Anh trở về mốc của thời mười tám hai mươi và ngồn ngộn những cảm xúc yêu đương đầu đời. Hồi đó, mẹ anh thường nói với con trai rằng, mình sinh ra trong cuộc đời này đều có một số phận để gửi lại thân mình. Cách nói của mẹ anh không máy móc như anh nghĩ, đơn giản chỉ là lời nhắc nhở của một bà mẹ nông thôn chân chất, hồn hậu khi lo cho tương lai con trai mình. Anh từng nghĩ, mình chẳng bao giờ yêu ai khác, giờ sống với Uyên nghĩa nặng hơn tình. Anh nói với cô, anh yêu em nhiều hơn những gì anh nghĩ mặc cho có nói ra điều đó em cũng khó tin. Anh yêu em như cái cảm giác khi anh mất em. Đúng. Cô không tin. Hình như cô nguỵ biện cho chính mình. Cô không nhận là mình không yêu nhưng cô nhận ở mình cái điều giản dị khi làm mẹ. Vợ chồng cần nhất lòng tin. Cô nói với anh như nói với mình như thế. Cô không cắt nghĩa hay đúng hơn cô không nhớ nỗi mình đã làm những gì để biện minh cho nước mắt của mình.
Người đời vẫn nói, khi yêu ai đó, mình sẽ sống tốt hơn và yêu thương cuộc đời hơn. Cô tự hỏi mình như thế khi chia tay ở bến xe, anh khóc. Một phút lòng bỗng xót xa. Cô không tiện nói ra điều mình đang nghĩ. Nếu nói ra, chắc gì anh đã tin, rằng đường chân trời không thể có điểm chung, anh và cô chỉ có thể đi trên hai con đường song song, chỉ nhìn thấy nhau và không chung điểm nào. Dù đó là một chút hy vọng mong manh nhất. Nhưng hy vọng chỉ có thể thành hiện thực khi biết đặt đúng chỗ.
Tháng chín. Cô nhận được đĩa nhạc Thanh gửi, với lời đề tựa ca khúc đầu tiên “Em xa trong những khoảng chân trời gần nhất, cho Diễm và những ngày ở Huế”. Chiều trong hơn cả nước mắt cô. Cô nghĩ tới đường chân trời nhưng không phải trong lời đề tựa của Thanh mà trong lời của Tuấn đêm cuối cùng lang thang uống trà trên ga Huế, “anh sẽ gặp em ở đường chân trời. Trong hội hoạ, con người có thể gặp nhau ở đường chân trời, em biết không?” Cuộc sống vẫn hồn nhiên trôi. Cô không dám chắc mình đã nhớ…
Trại sáng tác Huế 2008
N.T.A.Đ

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2008

THƠ NGÔ THANH TÙNG

CUỐI

Cuối niềm vui
gặp nỗi buồn
Cuối chờ đợi
thấy ngọn nguồn tử sinh
Cuối ngày
còn lại một mình
Cuối đời
còn một chút tình
mang theo

NHỚ BẠN

Bạn chừ tóc nhuốm phong sương
Bao năm đã đẫm đoạn trường nhân gian
Vấn vương giấc mộng chưa tàn
Nhiều đêm nghe nước mắt tràn mi cay
Thôi thì tay nắm lấy tay
Nghĩa tình gìn giữ chút này cho nhau

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2008

THƠ PHAN THỊ LỆ DUNG

CÓ KHI

Có khi
Tôi muốn khóc
Vì tiếng chim hót
Vì một vệt nắng vàng trên luống cỏ
Vì bông hoa trắng nở ngoài sân

Có khi
Tôi muốn khóc
Vì một chiếc áo màu xanh
Một cuốn sách nhàu nát để quên trên bàn

Có khi
Vì một tiếng xe ngoài ngỏ
Một tiếng mưa đêm
Mà ứa nước mắt

Có khi
Tôi muốn chạy theo
Một tiếng còi tàu xa, xa mãi
Nhưng rồi ai đó
Đã xoá lối đi.

TÔI ĐÃ YÊU ANH

Tôi đã yêu anh
Trong sớm mai bao la
Hoa mưng rụng tím mặt hồ
Đường làng nhấp nhô
Đón anh người khách lạ

Tôi đã yêu anh
Trên chiếc xe màu xanh
Đạp mãi, đạp hoài mà không đến nơi

Tôi đã yêu anh
Qua mấy ngày mưa
Lạc nhau cuối phố
Mắt ướt nhạt nhoà
Để rồi trông ngóng

Tôi đã yêu anh
Trong giọt buồn rơi
Mùa thu chờ đợi mỏi mòn
Tôi u mê như lũ sóng u mê
Ồ ạt ra khơi
Hối hả vào bờ
Không hề biết đất trời thay đổi

Tôi đã yêu anh (như thế)
Yêu anh một thời.

BÂNG QUƠ

Ai vẽ lên trời
một ngôi sao lang thang
để lòng tôi xao xuyến, rã rời

Ai bày ra nỗi nhớ
để tôi nhớ đến nức lòng
nhớ gió bên sông một đời viễn xứ
nhớ tiếng còi tàu mù mịt xa xăm

Ai bày ra giấc mơ
để tôi ôm cả hai tay đến mỏi cũng không rời
người lên đồi đợi nắng,
rát cả mắt
tôi về sông, chờ sóng vỗ mạn thuyền
cầu trời cho tôi mơ
mơ đến suốt đời.

MƯA

Mưa rơi qua tóc
Mưa rơi qua vai
Từng giọt bé bỏng, mong manh
Tháng ba , hoa soan trắng cả bầu trời
Thời gian lướt nhanh trên những thảm cỏ, ngát mùi hương

Tôi lang thang với gió
Với lá khô
Với những âm thanh
Mường mượt như nhung

Lá cỏ quấn lấy chân tôi
Tôi mơ màng thấy mình bước chân trên những bậc thang cổ tích
Cố tìm một bóng hình trong ngôi nhà kỹ niệm
Nhưng chẳng thấy mình

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2008

THƠ CAO THOẠI CHÂU


CÁM ƠN VÀ XIN LỖI MỘT NGƯỜI
Gửi Ch

nếu ngày kia nổi máu si tình
đập cửa người bằng bàn tay bối rối
đề nghị người một cuộc yêu đương
đã chắc gì lời tôi không dội lại

hiển nhiên rằng người không biết tôi
như tôi vốn mù mịt về người
mỗi chúng ta thảy đều như thế
ngay chính mình cũng chưa biết là ai

sống từa tựa như một điều giả dụ
gồm những hành vi hỏng tiếp theo nhau
và cũng tự làm phiền trí nhớ
bằng những hình ảnh rất không đâu

sống là kết những cuộc đời tan nát
và tưởng như hạnh phúc ở trong tay
đối với tôi nhiều kẻ làm như thế
và lòng tôi buồn bực mãi không thôi

(tuy nhiên đó chỉ là điều vô ích
sự kết nhập vừa nói ở trên
vì hạnh phúc không là điều có thực
dù ở ngoài hay ở trong ta)

người đã lỡ cho ta ngó thấy
một điều gì từa tựa yêu đương
tôi bối rối và ngạc nhiên, hẳn vậy
như bất thần cười mĩm trong gương

tôi chẳng sống như người ta phỏng đoán
dù điều gì tôi cũng dửng dưng
và bởi thế ,tập quen ngộ nhận
như một niềm đau đớn hân hoan

(trăng có tối trong vườn khuya đêm đó
người có vì tự ái nên phân vân
tôi cũng nhận ra điều khác lạ
và thưa người,xin được mang ơn)

tôi là loài đi bằng hai chân
chân trên không và chân dưới đất
nên mỗi bước đời tôi bấp bênh
như tên hề đi trên dây sắt

tôi là chiếc hầm rất nhiều bóng tối
kẻ bất cần mới dám đi qua
không lẽ nửa đường quay trở lại
dù sỏi cô đơn trải dưới chân,và

tôi là chiếc xe bò đã cũ
đường gập ghềnh tôi chở tôi đi
đường gập ghềnh tôi chở tôi về
trên một chiếc xe bò đã cũ

xin cảm ơn người như cảm ơn tôi
như cảm ơn cuộc đời
đã cho tôi chỗ ngồi để thở
đã cho tôi biết dùng nước mắt
thứ nước mắt không buồn không vui
vẫn hằng hằng chan chứa

và xin lỗi người như xin lỗi tôi
như cám ơn cuộc đời
chúng ta sống so le cùng ngôn ngữ
chúng ta sống một đời bấp bênh
và trùng điệp đau buồn
thứ đau buồn không tên để gọi.

Nguồn
Khởi Hành,1969

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2008

THƠ NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO


ĐỐI THOẠI ĐÊM

có đêm em về đậu lên trái tim anh
bằng nỗi niềm con gái
có ngọn nến màu xanh lách tách
buộc đêm

có đêm em về nghiêng nón xuống đình làng cũ nát
tiếng gió vọng về trăm nẻo tha hương
con chim sáo bay đi từ dạo đó
khóc như mùa mưa trái sấu trở trời

hoa gạo thắp lên một bầu trời huyết đỏ
mặt đất sa bằng những trái chướng đơm bông
niềm hy vọng nhen lên từ bùn lầy hương sen tỏa ngát
em đi qua mùa đông khua động gót giầy

giọt đồng hài em tựa vào anh
không gian ngắn dần khoảng cách
đêm cận ngày bằng một vòng tay
tiếng tích tắc đồng hồ điểm giao thời gian chết
em cài áo mình mong manh sương lên.

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2008

THƠ ĐINH THỊ THU VÂN

BÀI THƠ TẠ LỖI

em nhận lỗi về em tất cả
những câu thơ phơi trải lắm u buồn
và nước mắt một hôm nào nhỏ xuống
một hôm nào nông nổi giận hờn buông…

em nhận lỗi vì em không giữ được
chỉ riêng em,khoảnh khắc nhục nhằn
vai anh đấy, biết bao là gánh nặng
em chất chồng chi nữa…nặng nề thêm

em chất chồng chi nữa trái tim em
ngàn thương nhớ…dường như anh chẳng thiết
ngàn thưong nhớ thôi để mình em biết
một mình em đơn chiếc đã dần quen

anh cứ vô tư hơn thế nữa,cứ vô tình
em nhận lỗi trước thời gian cách trở
em nhận lỗi vì em không thể có
tuổi thanh xuân như lá nõn dâng người

em tạ lỗi cùng anh,tạ lỗi trước cuộc đời
ngày rộn rã ngoài kia muôn cánh cửa
em vô vọng giấu mình trong góc nhỏ
vô vọng thương mình thôi đã hết ngây thơ

thôi đã hết,vụng về thôi đã hết
đã hết ngoan lành đã hết vô tư
em bất lực trước lòng em lặng chết
thôi cũng đành tạ lỗi với ngày xưa…

nguồn caothoaichau blogspot

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2008

CHÀO MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM

Hôm nay 20 tháng 10
ngày Phụ Nữ Việt Nam.
Hãy gửi tặng một nụ hồng
và lời chúc tốt đẹp nhất
đến người thân yêu của mình.
Đừng quên các bạn nhé!

EM THIẾP NGỦ NHƯ NHÀNH HUỆ TRẮNG

6 giờ sáng đọc báoThanh Niên ,nhà thơ Thảo Phương đã đi xa.Sáng thứ bảy ngồi cà phê 81,nghe tin Phương yếu lắm rồi.Ngồi viết mấy dòng cho Phương như môt nén hương gủi đến cô em gái,một người bạn thơ thẳng thắn,bộc trực mà rất đổi dịu dàng.Anh đang ngồi với tập thơ Bài Ca Buồn em tặng tháng 10 năm 1992,đang nghe Thu Phương hát bài Nỗi Nhớ Mùa Đông qua blog của PhanQuocUy(cám ơn anh dù chưa quen biết).Thảo Phương ơi,trời Sàigòn đang mưa,mưa lớn...Em thiếp ngủ như nhành huệ trắng/Trên những mảng đời trắng-đen.Dường như ai đi ngang cửa/Hay là ngọn gió mãi chơi/Chút lá thu vàng se nhẹ/Chiều nay - cũng bỏ ta rồi.

NGƯỜI ĐÀN BÀ CHỜ ĐỢI

Người đàn bà chờ đợi-những cơn mưa không làm dịu cõi lòng-mặt trời lên chậm chạp-nắng mệt nhoài trong nỗi chờ mong
Người đàn bà chờ đợi-những bước chân chập choạng lối mòn-gió bỗng thành xa lạ-thổi điên cuồng trên những ngón tay thon

Người đàn bà chờ đợi-đi một mình trên lằn rạch hoàng hôn-hoàng hôn hồn hoang vắng-trắng chân mây một tiếng vọng trầm buồn

GỦI MẶT TRỜI

Ta là biển đông- thả Người khỏi lồng ngực-Mặt trời ơi ...còn lại những bụi vàng!Ta không khóc mà suốt đời muối đọng-nhìn Người rong chơi rạng rỡ tầng không

Ta là biển đông âm thầm chờ đợi-những phút giây mỏi mệt ghé về-hãy tựa nơi lòng ta mái đầu nhợt nhạt-lóng lánh sao khuya và sóng hát ru Người

Ta là biển đông chẳng giữ được người-cả những hạt vàng Người rơi vãi
Mặt trời ơi...hãy hồn nhiên mãi mãi...!

Ta là biển đông -kiêu hảnh-côi đơn
Ta là biển đông-
yêu Người đến xanh rờn

ĐỘC THOẠI

Trở về từ cõi khác-nhờ bám được vào trái tim mình-trôi dạt tới miền đất lạ:Thi ca...và bắt đầu một kiếp sống khác-một cuộc chơi mới
Không có gì để mất-chẳng có gì để được...tôi nhâp cuộc-chơi hết mình-hạnh phúc biết mình đang sống.
Và có lẽ-còn hạnh phúc hơn...
Bởi biết mình không sống mãi

KHÔNG ĐỀ
gửi Mùa Đông

Dường như ai đi ngang cửa
Hay là ngọn gió mãi chơi

Chút nắng vàng thu se nhẹ
chiều nay-
cũng bỏ ta rồi

Làm sao về được mùa đông
Chiều thu - cây cầu
Đã gãy...

Lá vàng chìm bến thời gian
Đàn cá - im lìm - không quẫy

Ừ,thôi
Mình ra khép cửa-
Vờ như mùa đông đang về...
SG.15.8.92


Lời bài hát
NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG
(Nhạc sĩ Phú Quang phổ thơ Thảo Phương)

Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi

Nằm nghe xôn xao tiếng đời
Mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy
Giờ đây cũng bỏ ta đi

Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về

Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Mùa thu cây cầu đã gãy
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về

Nguồn Bài Ca Buồn,Thảo Phương,Văn Nghệ,1992

MỘT LẦN HUẾ QUẢNG - HOÀNG LỘC


một lần tôi ở Quảng ra
nắng thơm màu lụa vàng hoa nội thành
chân đi - một bước – không đành
ai xưa thiệt chẳng khác mình chút mô

một lần em ở Huế vô
sông Thu ngày hạ miếng dưa đỏ lòng
lạ đường mỏi cẳng em không
con chim chi đợi nước ròng mới kêu ?

quê nhau cách mỗi chân đèo
chiến chinh mùa cũ đau chiều Hải Vân…
rứa thôi, chỉ rứa một lần
ta bương theo những thăng trầm mà qua

để rồi khi ở Quảng ra
nắng phai màu lụa vì hoa bớt vàng
em về một bến sông Hương
tìm thăm mới biết trường giang không bờ

để rồi khi ở Huế vô
hiếm hoi cuối hạ còn dưa đỏ lòng
một lần mỏi cẳng em không
con chim xưa chẳng nước ròng cũng kêu
HL

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2008

THƠ PHẠM CAO HOÀNG

ĐỜI NHƯ MỘT KHÚC NHẠC BUỒN
có phải em mỗi sáng mỗi chiều
đưa đời ta xuống cõi tịch liêu
đá dựng trăm năm bờ đá cũ
gió tạt ngàn năm vẫn hắt hiu

mưa chi cứ một trời quái ác
cứ âm thầm trút xuống giữa mênh mang
đã qua chưa, hỡi những ngày rét mướt
có buồn không, hỡi những nhánh sầu đông

em có tóc bay giữa trời tháng chạp
nên ta buồn những lúc mưa tuôn
cũng như buổi mưa về lướt thướt
ta nghe hồn rớt giữa vô tăm

em đã xa như chim xa biền biệt
như âm vang mưa trải đến vô bờ
ta ôm trái sầu ta vừa chín
đập tan tành trên những lối mưa xưa

còn chiều nay đường năm xưa heo hút
còn mưa bay trên phố cũ tơi bời
hồn đã úa chút tình em thuở trước
bao nhiêu rồi lòng trắng mưa bay

ta cũng muốn đời ta bình thản
như ngày xưa ta chẳng gặp em
vậy mà cứ mỗi chiều mưa trút xuống
ta nghe hồn lạnh buốt như băng

ta cũng muốn quên em mà sống
cớ sao ta vẫn nhớ em hoài
có phải em là đầu sông cuối bãi
dẫn đời ta qua những tàn phai

có phải em mỗi sớm mỗi chiều
đưa đời ta xuống cõi tịch liêu
đá dựng trăm năm bờ đá cũ
gió tạt ngàn năm vẫn hắt hiu

ta suốt ngàn năm còn đứng đợi
mà sao em xa quá là xa
chẳng lẽ ôm lòng vui với mộng
mà mộng ta đã trắng giang hồ

chiều nay thấy tiếc sao là tiếc
những ngày rét mướt mưa lang thang
mưa mịt mù bay qua ngõ vắng
mưa ngậm ngùi trỗi khúc ly tan

buồn tình hái một vài bông trắng
ta cắm vào lòng ta đau thương
mới hay trời đất càng hiu quạnh
hoa trắng mà em mặc áo hồng

em hỡi, làm sao em biết được
mưa kia từ biển bắc mưa về
mưa mang gió của mùa đông cũ
thổi tới hồn ta thêm xác xơ

em hỡi, làm sao em hiểu được
ta là ta một thuở tình si
trái đắng vườn em ta đã ngậm
thì ngàn năm e sẽ khó quên

chiều nay ta muốn tan thành gió
bay với mưa và mộng với sương
chiều nay mưa vẫn màu tê tái
tạt xuống đời ta khúc nhạc buồn
Nguồn caothoaichau.blogspot

(Phạm Cao Hoàng ơi,
ta buồn đâu có thua ông
thơ ông như thể cõi lòng ta ra)

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2008

THƠ VÕ QUÊ

TÌNH THƠM HOA BƯỞI

lối mòn hoa bưởi vương vương
dấu chân ngọc nữ đưa chàng về xa
mai trời nắng đổ ngựa sa
em còn ngóng đợi chiều tà bên sông
nay còn phơi lụa mùa đông
với tình biển núi mặn nồng quê hương
lối về hoa bưởi vương vương
bước chim đã lạ chàng nương nẽo hồn
Khởi Hành, số 19 , 04 tháng 9.1969

MÃ LỘ

Ngựa hồng rong ruỗi vó xa
Cỏ run trong tiếng nhạc mờ ngõ khuya
Thân anh một chuyến xe về
Như con cuội nhỏ ngủ mê lưng đèo
Vòng gai kẻm lạnh sầu theo
Vàng đâu năm cánh tay nghèo ngẩn ngơ

Ngựa hồng rong ruỗi hồn hoa
Dìu anh xuống núi la đà tiếc thương
Khởi Hành , số 31, 27 tháng 11.1969



THƠ TRƯƠNG ĐẠM THỦY

MẮT LÁ

còn lại vài chiếc lá
khô vàng
đung đưa gió

mai giả từ cành xưa
rơi tản mạn
trải thảm lối đi
lá ôm dấu chân em
ôm chiếc bóng nhỏ
ấp ủ
nồng nàn
lặng lẽ...

những chiếc lá
la đà chạm nỗi đau
vết thương thời gian mưng mũ
mang theo dấu máu
của con tim tình yêu thoi thóp buổi chiều

rơi ...
rơi...
từng giọt lá rơi...rơi...
dưới ánh hoàng hôn nắng quái
rơi trên dấu chân em
chạm vào chiếc bóng cũ ngày ấy
con mắt lá
bỗng dưng
ngấn lệ.


Trich Hát Xẩm Giữa Đêm,Hội Nhà Văn 2008

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2008

THƠ VÕ CÔNG LIÊM

ĂN SÁNG Ở CHỢ EAU CLAIRE MARKET
gửi : NMThảo

gió mưa năm tháng lất phất bay
chợ đông người lần lửa bước chân
chui rúc vào hang cùng ngõ hẹp
nắm một chút tình cuối mùa đông

xốc vai gánh vác đôi tay gãy
lảo đảo thân gầy chốn tịch dương
đêm đen co rúm giữa tàn cơn
lặng đứng nghe mình thổn thức rơi

ngày sót lại đau lên cơn sốt
ngụm chén trà nhớ buổi đầu xuân
khóc một thời dong duỗi loanh quanh
lóng ngóng làm chi giữa chợ trời

dăm ba đứa tóc úa tàn hơi
đưa nhau về lại chốn xa mù
nước mắt khô rơi chậm đêm hè
xót xao lòng nhớ cõi mông lung.

ÂM HƯỞNG

Xin đừng bôi bát
giữa cơn mưa bị động
cám dỗ
cuộc tình mang tính chất trừu tượng

nụ hôn em làm vỡ vì sao
rưng rưng
mùa phượng nở .

chestermere ab hè 2008

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2008

THƠ PHAN THỊ LỆ DUNG

MẸ

Những củ khoai khô khoắt nằm soãi trên nền nhà
Giường chiếu bốc mùi ẩm mốc
Soong nồi, chén bát vẫn còn nguyên trong rỗ
Nhìn cái chi cũng thấy thương thương

Bác hàng xóm không như ngày xưa nữa
Cả ngày không thấy bác qua
Ngoài trời nắng vẫn vàng như trái khế chín
Mây vẫn trắng như tờ giấy hoc trò

Mẹ đã đi xa, xa hơn ngoài ruộng
Con cứ ngỡ rằng mẹ vẫn còn đây
Áo lụa đà, mẹ le te trong gió
Mùa về đôi gánh đong đưa

Chiều ni tựa cửa nhà mình
Hai đứa con nuôi
Đứa đầu xanh, đứa đầu đã bạc
Ngồi ngóng mẹ, mẹ ơi.

ĐÊM

Đêm lướt qua cửa sổ
Gió quay cuồng trên mái nhà
Khe khẻ tiếng khóc của lũ chim ri
Thương đàn kiến ra đi vì nước ngập cửa nhà
Từ giàn bí cao những giọt nước đua nhau chảy xuống
Hệt những đứa trẻ chơi trò đuổi bắt
Bên kia trời, lóng lánh những ngôi sao chưa tắt
Có tiếng động bên bụi tường vi
Giật mình lũ chim sẻ
Bay vút lên

Xếp lại những nỗi nhớ không ngăn nắp
Tôi thấy mình bơ vơ.

KÝ ỨC

Ngày đó anh đến
trời xanh mây trắng
tháng sáu, thành phố nhiều hoa
em nghe mùa xuân lặng lẽ về

Ngày đó anh đếnchiếc áo màu xanh
ly cà phê màu xanh
lời bài hát màu xanh
khiến lòng em bối rối

Ngày đó, anh đến
Bên hiên nhà cũ
Ngoài trời hoa vẫn nở, gió vàng reo
Em nghe mùa xuân về
Mưa thắm ướt lòng em.


CHIỀU NAY VỀ LÀNG

Chiều nay về làng
đi qua cánh đồng mới gặt
còn ngát mùi hương lúa
hát bài ca buồn
rồi thả hồn theo mây


Chiều nay về làng
thấy tuổi thơ mình còn vương trên lá
mưa lướt thướt rủ tôi ra đường
lội nước
mẹ gọi không về

Chiều nay về làng
tìm lại ngôi trường bé nhỏ
còn ghi lời thú tội
của mối tình thơ ngây

Chiều nay về làng
đứng bên sông
nhìn cánh bèo trôi dạt
mà nhớ một buổi chiều

Chiều nay về làng
làng vẫn xanh cây lá vẫn xanh
tôi thả hồn theo gió
tôi thả hềt lên trời
cả ngôi trường bé nhỏ
cả cánh đồng thơm hương
và buổi chiều tà ngập đầy nỗi nhớ

Thả hết lên trời
Tôi về tay không


Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2008

VÕ QUÊ - LÊ NGỌC THUẬN LÀM THƠ VÀ KHÔNG LÀM THƠ



Tuổi con Chuột (Mậu Tý). Hiện đang sống với Kim ở Mỹ Chánh”. Đó là hai dòng tổng thuật về mình của nhà thơ Lê Ngọc Thuận, người cùng thời và là bạn chí cốt của các nhà thơ Thái Ngọc San, Viêm Tịnh, Nguyễn Miên Thảo đăng ở bìa 4 tập “Thơ Lê Ngọc Thuận” do Nhà xuất bản Thuận Hóa ấn hành những ngày đầu tháng 5.2008.

"Thơ Lê Ngọc Thuận" ra mắt bạn đọc là kết quả của tấm lòng bạn bè thơ xứ Huế. Như một cuộc tình cờ, do sự khích lệ, hối thúc từ phía bằng hữu đã gần như buộc Lê Ngọc Thuận phải ở vào tư thế chẳng đặng đừng. Anh không thể không gom thơ mình để in thành tập. Chẳng đặng đừng, bởi ngay từ đầu anh đã quan niệm Thơ tôi làm như tôi thở/ riêng rẽ cho tôi/ em có thể đọc vô tình và vứt bỏ/ hay gói tiêu gói ớt/ chẳng sao đâu…Tôi làm thơ không phải để trở thành thi sĩ/ hoặc tìm kiếm chút hư danh ngớ ngẩn./ Tôi làm thơ bởi có em sinh ra trong đời/ giản dị như thế…Tôi làm thơ và không làm thơ/ chẳng có gì khác biệt…

Qua anh Thái Ngọc San, tôi được biết nhà thơ Lê Ngọc Thuận có một cuộc sống phong phú hay nói đúng hơn là phong trần. Chìm nổi. Buồn vui. Long đong. Lận đận. Ngang tàng. Khinh khoái…là những từ ngữ không hề thiếu trong vốn sống anh. Nhưng điều mà trong giới văn nghệ Huế thường quý mến trân trọng khi nghĩ về anh là cái chất nghĩa khí ở nơi anh. Là sống hết mình vì người khác. Với bạn bè. Là sống tới nơi, chơi tới bến cho những gì anh đã đắm say, chí thú. Chính vì thế khi đọc thơ Lê Ngọc Thuận, người yêu thơ có dịp tiếp cận được nhiều điều trong từng câu chữ. Từ một cõi ta bà bụi bặm, rượu say tràn cung mây đến cõi mộng du ngất trời. Từ chàng cao bồi làng, gã thất phu Mỹ Chánh đến kẻ ngu tình… Dường như những ba động, biến thiên xã hội; những vai đời anh nhập, trải nghiệm anh đều ươm trọn trong thơ có khi trữ tình, hào hoa, có khi bi tráng hay đôi lúc thoáng chút ngậm ngùi, khắc khoải dằn vặt về cuộc sống, về số phận, về hạnh phúc của mình, của người.

Đồng cảm với thơ anh, ngẫm nghĩ về những gì anh gửi gắm vào thơ, nhưng dễ gì tôi đã hiểu sâu sắc, hiểu hết ngọn nguồn sáng tạo tâm đắc của riêng anh. Chỉ biết lúc cầm tập thơ anh tôi nghĩ mình sẽ viết một cảm nhận gì đó thật chân tình. Viết để mừng một giọng thơ từ lâu tàng ẩn lặng thầm nay chợt nở lên thành đóa. Trong những ngày tháng năm Huế trở giông đầu mùa nhìn hình ảnh một Viêm Tịnh chở một Lê Ngọc Thuận “chuyển thơ” trao tận tay bằng hữu tôi không khỏi thầm vui. Thơ vẫn được trang trọng lấp lánh giữa đời thường muôn mặt muôn màu. Và tập "Thơ Lê Ngọc Thuận" về giữa Huế chưa hẳn là điều hiếm muộn. Sau những tháng năm dài “bóng khói” mừng người và thơ nay đã về cùng Hương Giang như anh đã từng một lần “cạn chén vô ưu” trong “thú đau thương” rồi hẹn
Và khi đó hãy quay đầu ngó lại
Em sẽ thấy ta bên bờ sông Hương
Huế, 8. 5.2008

Nguồn Voque.org

THƠ NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO


HUYỄN HOẶC

Giấu bóng mình trong ngực áo
Em lục tung cảm hứng
mặt trời gào khóc
đêm đóng khung bóng tối
mùa yêu gọi mời
loài hoa dạ hương dửng dưng thắp nến
hương tình yêu bay vào cõi tịnh
xa vời một bóng trăng quê

có một tiếng thở dài dành riêng cho miền lặng
đôi chim thiên đi
bay vào khoảng không vô tận
một bến đợi không ồn ã
một con thuyền chênh chênh mắt nhớ
ngược bão vào neo đậu...

ngược ngày về tìm hơi ấm
bên ánh mắt mẹ hiền
đời chạy ngược dòng sông
tuổi thơ trôi qua ngùn ngụt thở
ừ thôi em ngủ
bên những cánh đồng mục ruỗng, ẩm thấp
ừ thôi em tạ từ
mùa yêu không còn mong đợi
con đường trơn và dốc
con đường không bàn chân bước qua
con đường không ngã rẽ...

Đêm huyền tịch
nước sóng sánh bờ mi
ngực òa vỡ
những giọt đắng cuối cùng
bỏng rát...

Nguồn Báo Thanh Niên Chủ Nhật

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2008

NGƯỜI ĐÀN BÀ THỨ HAI - PHAN THỊ VĨNH HÀ


Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là con mẹ
Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh yêu mẹ,mẹ ơi!

Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời
Hình bóng mẹ lồng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con được yêu thế đấy
Con cũng là người đàn bà thứ hai...

Mẹ đừng buồn những chiều hôm, những ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con chỉ là cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh

Con chỉ là cơn gió mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong tim anh ấy
Nhưng chỉ có một tinh yêu âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành cho mẹ, mẹ ơi

Anh ấy có thể sống với con suốt cuộc đời
Cũng có thể chia tay trong ngày mai,có thể
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào,con chỉ là người đàn bà thứ hai

Thứ Ba, 7 tháng 10, 2008

THƠ VIÊM TỊNH

MƯA HẠT TUYẾT THÁNG TƯ

Tháng tư
ngày qua theo từng bông tuyết
trắng xóa dấu chân em
mầm xanh của lá
chợt nhòa ánh mắt
tình nhân
bao dặm đường tìm nhau

Tháng tư
mùa xuân e ấp gọi tiếng thở dài
giữa luồng gió chướng
tê buốt môi hôn
hơi thở khói sương
quyện vào nỗi đau ngày đã xa
hòa trong cuộc chơi không mong đợi
em khuất bên trời

Tháng tư
chuyến xe buýt trống rổng
những con đường vội vàng
không in dấu chân kẻ lãng du
chìm khuất dưới thảm tuyết trắng
cành hồng đào
chỉ là cánh hoa giá băng

Tháng tư
gửi qua không gian hiện sinh
quấn quýt lên trong mỗi
tín hiệu
lời tình nghiệt ngă
cho nhau

Tháng tư
có được phút giây rộn ràng ?


NGÀY SINH

Như tình cờ
chúng ta có một ngày cùa một người
trong chúng ta tiếng hát và tiếng cười
hân hoan

Như tình cờ
em
toả hương nồng nàn
nụ hoa cát tường cho em

Như tình cờnhững âm thanh vĩ cầm
hoà quyện em với khoàng vườn mơ ước
tình yêu của em

Như tình cờ
bè bạn quây quần bên em trong sắc màu cuộc sống
không khép lại
bởi chúng ta đang cùng một ước vọng

Ngày sẽ lại bắt đầu.

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008

NGỘ RƯỢU


Chiều 81 rượu quanh bàn bè bạn
Một chỗ ngồi riêng rẽ dấu thiền môn
Người không uống mà say như thể
Có hồng nhan bên cạnh chạm môi nồng

Rượu không uống mà say người đã ngộ
Tổ Bồ Đề e cũng hóa thành hoa
Ta ngưỡng mộ chiều nay chơi một xị
Ly bềnh bồng thấp thoáng bóng cà sa.

LÊ NGỌC THUẬN