Thứ Hai, 20 tháng 10, 2008

EM THIẾP NGỦ NHƯ NHÀNH HUỆ TRẮNG

6 giờ sáng đọc báoThanh Niên ,nhà thơ Thảo Phương đã đi xa.Sáng thứ bảy ngồi cà phê 81,nghe tin Phương yếu lắm rồi.Ngồi viết mấy dòng cho Phương như môt nén hương gủi đến cô em gái,một người bạn thơ thẳng thắn,bộc trực mà rất đổi dịu dàng.Anh đang ngồi với tập thơ Bài Ca Buồn em tặng tháng 10 năm 1992,đang nghe Thu Phương hát bài Nỗi Nhớ Mùa Đông qua blog của PhanQuocUy(cám ơn anh dù chưa quen biết).Thảo Phương ơi,trời Sàigòn đang mưa,mưa lớn...Em thiếp ngủ như nhành huệ trắng/Trên những mảng đời trắng-đen.Dường như ai đi ngang cửa/Hay là ngọn gió mãi chơi/Chút lá thu vàng se nhẹ/Chiều nay - cũng bỏ ta rồi.

NGƯỜI ĐÀN BÀ CHỜ ĐỢI

Người đàn bà chờ đợi-những cơn mưa không làm dịu cõi lòng-mặt trời lên chậm chạp-nắng mệt nhoài trong nỗi chờ mong
Người đàn bà chờ đợi-những bước chân chập choạng lối mòn-gió bỗng thành xa lạ-thổi điên cuồng trên những ngón tay thon

Người đàn bà chờ đợi-đi một mình trên lằn rạch hoàng hôn-hoàng hôn hồn hoang vắng-trắng chân mây một tiếng vọng trầm buồn

GỦI MẶT TRỜI

Ta là biển đông- thả Người khỏi lồng ngực-Mặt trời ơi ...còn lại những bụi vàng!Ta không khóc mà suốt đời muối đọng-nhìn Người rong chơi rạng rỡ tầng không

Ta là biển đông âm thầm chờ đợi-những phút giây mỏi mệt ghé về-hãy tựa nơi lòng ta mái đầu nhợt nhạt-lóng lánh sao khuya và sóng hát ru Người

Ta là biển đông chẳng giữ được người-cả những hạt vàng Người rơi vãi
Mặt trời ơi...hãy hồn nhiên mãi mãi...!

Ta là biển đông -kiêu hảnh-côi đơn
Ta là biển đông-
yêu Người đến xanh rờn

ĐỘC THOẠI

Trở về từ cõi khác-nhờ bám được vào trái tim mình-trôi dạt tới miền đất lạ:Thi ca...và bắt đầu một kiếp sống khác-một cuộc chơi mới
Không có gì để mất-chẳng có gì để được...tôi nhâp cuộc-chơi hết mình-hạnh phúc biết mình đang sống.
Và có lẽ-còn hạnh phúc hơn...
Bởi biết mình không sống mãi

KHÔNG ĐỀ
gửi Mùa Đông

Dường như ai đi ngang cửa
Hay là ngọn gió mãi chơi

Chút nắng vàng thu se nhẹ
chiều nay-
cũng bỏ ta rồi

Làm sao về được mùa đông
Chiều thu - cây cầu
Đã gãy...

Lá vàng chìm bến thời gian
Đàn cá - im lìm - không quẫy

Ừ,thôi
Mình ra khép cửa-
Vờ như mùa đông đang về...
SG.15.8.92


Lời bài hát
NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG
(Nhạc sĩ Phú Quang phổ thơ Thảo Phương)

Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi

Nằm nghe xôn xao tiếng đời
Mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy
Giờ đây cũng bỏ ta đi

Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về

Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Mùa thu cây cầu đã gãy
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về

Nguồn Bài Ca Buồn,Thảo Phương,Văn Nghệ,1992

1 nhận xét:

  1. Chao anh NguyenMienThao,

    Vo tinh Quoc Uy search ra blog cua anh co ten Uy, nen ghe tham anh. Rat vui duoc biet anh. Chuc vui khoe!

    Trả lờiXóa