Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2008

THƠ PHẠM CAO HOÀNG

ĐỜI NHƯ MỘT KHÚC NHẠC BUỒN
có phải em mỗi sáng mỗi chiều
đưa đời ta xuống cõi tịch liêu
đá dựng trăm năm bờ đá cũ
gió tạt ngàn năm vẫn hắt hiu

mưa chi cứ một trời quái ác
cứ âm thầm trút xuống giữa mênh mang
đã qua chưa, hỡi những ngày rét mướt
có buồn không, hỡi những nhánh sầu đông

em có tóc bay giữa trời tháng chạp
nên ta buồn những lúc mưa tuôn
cũng như buổi mưa về lướt thướt
ta nghe hồn rớt giữa vô tăm

em đã xa như chim xa biền biệt
như âm vang mưa trải đến vô bờ
ta ôm trái sầu ta vừa chín
đập tan tành trên những lối mưa xưa

còn chiều nay đường năm xưa heo hút
còn mưa bay trên phố cũ tơi bời
hồn đã úa chút tình em thuở trước
bao nhiêu rồi lòng trắng mưa bay

ta cũng muốn đời ta bình thản
như ngày xưa ta chẳng gặp em
vậy mà cứ mỗi chiều mưa trút xuống
ta nghe hồn lạnh buốt như băng

ta cũng muốn quên em mà sống
cớ sao ta vẫn nhớ em hoài
có phải em là đầu sông cuối bãi
dẫn đời ta qua những tàn phai

có phải em mỗi sớm mỗi chiều
đưa đời ta xuống cõi tịch liêu
đá dựng trăm năm bờ đá cũ
gió tạt ngàn năm vẫn hắt hiu

ta suốt ngàn năm còn đứng đợi
mà sao em xa quá là xa
chẳng lẽ ôm lòng vui với mộng
mà mộng ta đã trắng giang hồ

chiều nay thấy tiếc sao là tiếc
những ngày rét mướt mưa lang thang
mưa mịt mù bay qua ngõ vắng
mưa ngậm ngùi trỗi khúc ly tan

buồn tình hái một vài bông trắng
ta cắm vào lòng ta đau thương
mới hay trời đất càng hiu quạnh
hoa trắng mà em mặc áo hồng

em hỡi, làm sao em biết được
mưa kia từ biển bắc mưa về
mưa mang gió của mùa đông cũ
thổi tới hồn ta thêm xác xơ

em hỡi, làm sao em hiểu được
ta là ta một thuở tình si
trái đắng vườn em ta đã ngậm
thì ngàn năm e sẽ khó quên

chiều nay ta muốn tan thành gió
bay với mưa và mộng với sương
chiều nay mưa vẫn màu tê tái
tạt xuống đời ta khúc nhạc buồn
Nguồn caothoaichau.blogspot

(Phạm Cao Hoàng ơi,
ta buồn đâu có thua ông
thơ ông như thể cõi lòng ta ra)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét