Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2008

THƠ PHAN THỊ LỆ DUNG

MẸ

Những củ khoai khô khoắt nằm soãi trên nền nhà
Giường chiếu bốc mùi ẩm mốc
Soong nồi, chén bát vẫn còn nguyên trong rỗ
Nhìn cái chi cũng thấy thương thương

Bác hàng xóm không như ngày xưa nữa
Cả ngày không thấy bác qua
Ngoài trời nắng vẫn vàng như trái khế chín
Mây vẫn trắng như tờ giấy hoc trò

Mẹ đã đi xa, xa hơn ngoài ruộng
Con cứ ngỡ rằng mẹ vẫn còn đây
Áo lụa đà, mẹ le te trong gió
Mùa về đôi gánh đong đưa

Chiều ni tựa cửa nhà mình
Hai đứa con nuôi
Đứa đầu xanh, đứa đầu đã bạc
Ngồi ngóng mẹ, mẹ ơi.

ĐÊM

Đêm lướt qua cửa sổ
Gió quay cuồng trên mái nhà
Khe khẻ tiếng khóc của lũ chim ri
Thương đàn kiến ra đi vì nước ngập cửa nhà
Từ giàn bí cao những giọt nước đua nhau chảy xuống
Hệt những đứa trẻ chơi trò đuổi bắt
Bên kia trời, lóng lánh những ngôi sao chưa tắt
Có tiếng động bên bụi tường vi
Giật mình lũ chim sẻ
Bay vút lên

Xếp lại những nỗi nhớ không ngăn nắp
Tôi thấy mình bơ vơ.

KÝ ỨC

Ngày đó anh đến
trời xanh mây trắng
tháng sáu, thành phố nhiều hoa
em nghe mùa xuân lặng lẽ về

Ngày đó anh đếnchiếc áo màu xanh
ly cà phê màu xanh
lời bài hát màu xanh
khiến lòng em bối rối

Ngày đó, anh đến
Bên hiên nhà cũ
Ngoài trời hoa vẫn nở, gió vàng reo
Em nghe mùa xuân về
Mưa thắm ướt lòng em.


CHIỀU NAY VỀ LÀNG

Chiều nay về làng
đi qua cánh đồng mới gặt
còn ngát mùi hương lúa
hát bài ca buồn
rồi thả hồn theo mây


Chiều nay về làng
thấy tuổi thơ mình còn vương trên lá
mưa lướt thướt rủ tôi ra đường
lội nước
mẹ gọi không về

Chiều nay về làng
tìm lại ngôi trường bé nhỏ
còn ghi lời thú tội
của mối tình thơ ngây

Chiều nay về làng
đứng bên sông
nhìn cánh bèo trôi dạt
mà nhớ một buổi chiều

Chiều nay về làng
làng vẫn xanh cây lá vẫn xanh
tôi thả hồn theo gió
tôi thả hềt lên trời
cả ngôi trường bé nhỏ
cả cánh đồng thơm hương
và buổi chiều tà ngập đầy nỗi nhớ

Thả hết lên trời
Tôi về tay không


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét