Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2008

VÕ QUÊ - LÊ NGỌC THUẬN LÀM THƠ VÀ KHÔNG LÀM THƠ



Tuổi con Chuột (Mậu Tý). Hiện đang sống với Kim ở Mỹ Chánh”. Đó là hai dòng tổng thuật về mình của nhà thơ Lê Ngọc Thuận, người cùng thời và là bạn chí cốt của các nhà thơ Thái Ngọc San, Viêm Tịnh, Nguyễn Miên Thảo đăng ở bìa 4 tập “Thơ Lê Ngọc Thuận” do Nhà xuất bản Thuận Hóa ấn hành những ngày đầu tháng 5.2008.

"Thơ Lê Ngọc Thuận" ra mắt bạn đọc là kết quả của tấm lòng bạn bè thơ xứ Huế. Như một cuộc tình cờ, do sự khích lệ, hối thúc từ phía bằng hữu đã gần như buộc Lê Ngọc Thuận phải ở vào tư thế chẳng đặng đừng. Anh không thể không gom thơ mình để in thành tập. Chẳng đặng đừng, bởi ngay từ đầu anh đã quan niệm Thơ tôi làm như tôi thở/ riêng rẽ cho tôi/ em có thể đọc vô tình và vứt bỏ/ hay gói tiêu gói ớt/ chẳng sao đâu…Tôi làm thơ không phải để trở thành thi sĩ/ hoặc tìm kiếm chút hư danh ngớ ngẩn./ Tôi làm thơ bởi có em sinh ra trong đời/ giản dị như thế…Tôi làm thơ và không làm thơ/ chẳng có gì khác biệt…

Qua anh Thái Ngọc San, tôi được biết nhà thơ Lê Ngọc Thuận có một cuộc sống phong phú hay nói đúng hơn là phong trần. Chìm nổi. Buồn vui. Long đong. Lận đận. Ngang tàng. Khinh khoái…là những từ ngữ không hề thiếu trong vốn sống anh. Nhưng điều mà trong giới văn nghệ Huế thường quý mến trân trọng khi nghĩ về anh là cái chất nghĩa khí ở nơi anh. Là sống hết mình vì người khác. Với bạn bè. Là sống tới nơi, chơi tới bến cho những gì anh đã đắm say, chí thú. Chính vì thế khi đọc thơ Lê Ngọc Thuận, người yêu thơ có dịp tiếp cận được nhiều điều trong từng câu chữ. Từ một cõi ta bà bụi bặm, rượu say tràn cung mây đến cõi mộng du ngất trời. Từ chàng cao bồi làng, gã thất phu Mỹ Chánh đến kẻ ngu tình… Dường như những ba động, biến thiên xã hội; những vai đời anh nhập, trải nghiệm anh đều ươm trọn trong thơ có khi trữ tình, hào hoa, có khi bi tráng hay đôi lúc thoáng chút ngậm ngùi, khắc khoải dằn vặt về cuộc sống, về số phận, về hạnh phúc của mình, của người.

Đồng cảm với thơ anh, ngẫm nghĩ về những gì anh gửi gắm vào thơ, nhưng dễ gì tôi đã hiểu sâu sắc, hiểu hết ngọn nguồn sáng tạo tâm đắc của riêng anh. Chỉ biết lúc cầm tập thơ anh tôi nghĩ mình sẽ viết một cảm nhận gì đó thật chân tình. Viết để mừng một giọng thơ từ lâu tàng ẩn lặng thầm nay chợt nở lên thành đóa. Trong những ngày tháng năm Huế trở giông đầu mùa nhìn hình ảnh một Viêm Tịnh chở một Lê Ngọc Thuận “chuyển thơ” trao tận tay bằng hữu tôi không khỏi thầm vui. Thơ vẫn được trang trọng lấp lánh giữa đời thường muôn mặt muôn màu. Và tập "Thơ Lê Ngọc Thuận" về giữa Huế chưa hẳn là điều hiếm muộn. Sau những tháng năm dài “bóng khói” mừng người và thơ nay đã về cùng Hương Giang như anh đã từng một lần “cạn chén vô ưu” trong “thú đau thương” rồi hẹn
Và khi đó hãy quay đầu ngó lại
Em sẽ thấy ta bên bờ sông Hương
Huế, 8. 5.2008

Nguồn Voque.org

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét