Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

THƠ VĂN VIẾT LỘC


thảng thốt

Anh thảng thốt giữa cơn mê lộ
Rằng lòng em quá đổi hửng hờ
Có bao nhiêu nắng chiều vàng thắm
Mà gió không về để trăng lên.
Anh băn khoăn khi trời trở rét
Nắng đi đâu để gió lạnh lùng!
Con mắt bão tràn lên phía trước
(chợt) rùng mình thảng thốt gọi tên em.

điên

điên một chút cho trời trở gió
về bên em mà chén nụ hôn nồng
điên hai chút cho say mắt bão
để cho người lạnh quá gọi: hư không!!!

tình say

ở giữa trật tự cuộc đời
tôi đứng bên mép rìa lộn xộn
ở giữa trái tim em
tôi nằm ngoài bìa đau khổ
như lẩn khuất
như vô vọng
tôi chẻ tình yêu tôi thành lọn tóc
quấn chặt trái tim già nua
thả vào dòng sông thơ mộng
cho mai sau
(nếu có thật mai sau)
- khi em về chiều
cúi xuống lượm
- hôn chơi
sài gòn lại mưa
cơn mưa chiều báo bão ở quê xa
tôi thèm ôm em trong mưa dầm gió bấc
và đặt trên môi em một nụ hôn rất thật
Nụ hôn đầu – môi hãy còn run…
rồi vòng tay em vụng dại vít cổ hôn
tôi chết điếng giữa đôi bờ toé lửa
em ơi em!
sao mà say đến thế!
say như chưa từng…
chưa biết …
…bởi quá yêu!

Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

THƠ NGUYỆT CẦM


TRONG MƠ
BỖNG THẤY MÌNH ĐÃ CHẾT

bỗng thấy trong mơ mình đã chết
chạnh lòng đốt một nắm nhang thơm
nắm níu chi thêm rồi cũng hết
bời bời cỏ úa lút đồng hoang

tàn tro mình ủ bàn tay nóng
buông thả bay làm tắt ngóm sao
bỗng biết dường như mình dại lắm
đem tình ra đặt cuộc hư hao

người bảo mình đi hay ở lại
vẫn là rốt cuộc chỉ mình thôi !
hoàng hôn xiên nửa trời nắng quái
mình có đôi mà sao lẻ đôi ?

tay nắm bàn tay sao lạnh quá
hóa ra mình tự nắm tay mình
thôi cứ một lần đau vật vã
là lần đã chết một sinh linh

mảnh trăng ốm quá dường như cũng
ròng rã đêm cùng thao thức đêm...

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

THƠ LÊ VĂN NGĂN

NHÀ CŨ
Chuyến tàu thường đến sân ga dưới nền trời sao khuya
lúc thành phố quê hương anh nằm ngủ dưới ánh đèn yên lặng
Anh mang nỗi cô đơn của đứa con lâu ngày xa cách
một mình đi tiếp chặng đường dài .
Mẹ ơi, Mẹ ơi
anh thường gọi to trước căn nhà cũ
và bỗng nhiên, từ bóng tối mênh mông
có tiếng người thân yêu vội vàng đáp lại
có tiếng cánh cửa vội vàng bật mở
có ánh sáng vội vàng dậy lên cây lá quanh vườn .
Mẹ ơi, Mẹ ơi
anh sợ sẽ đến ngày anh gọi to như thế
nhưng dưới lòng đất , mẹ anh không thể nào đáp lại.
Bấy giờ , xin quê hương thân yêu đừng quên đưa tay choàng lấy một người con
để trái tim anh bớt phần lạnh lẽo .

TRONG ĐÊM
Trong đêm, người mẹ khẽ hỏi mỗi bài thơ con kiếm được bao nhiêu tiền
và người con trai trả lời tiền chỉ đến với con sau mỗi bài thơ hay
sau khi đã ghi lại nước mắt nụ cười và niềm hy vọng của quê nhà.
Trong đêm, người mẹ khẽ hỏi mỗi ngày con làm được bao nhiêu bài thơ hay
và người con ngồi lặng im mãi bên ngọn đèn
và cuối cùng anh ngập ngừng đáp: có lẽ cả một đời mẹ ạ .
Trong đêm người mẹ thở dài
thế thì con của mẹ sống bằng gì ?
chẳng lẽ con của mẹ chỉ sống bằng niềm vui của người khác ?
chẳng lẽ con của mẹ chỉ sống bằng việc pha loãng nỗi buồn của người khác?
chẳng lẽ mẹ sinh con ra
để con đi trên chặng đường đời khúc khuỷu vậy sao?
Trong đêm, người thi sĩ ôm lấy vai mẹ như thời còn thơ ấu
và bảo xin mẹ hãy nhìn chặng đường khúc khuỷu phía triền đồi
nơi ấy , bông hoa thường nở thắm tươi sau mùa đông tận.

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

THƠ CAO THOẠI CHÂU



Tự lúc nào tất bật
tấm thân anh

Không phải vô tình anh biết về mình
Bé tí giữa dòng thời gian như con chỉ rối
Khi gặp tình yêu không biết đầu hay cuối
Và hình như cũng không khác chi nhau

Cá của sông và chim của trời cao
Anh bắt được những con nào đi lạc
Tiếng chúng kêu anh không hiểu hết
Những lời buồn thường chẳng ai nghe

Anh sinh ra lúc nào cũng vội
Hối hả ra đi hối hả quay về
Như chiếc xe về trong đêm khuya
Rất mệt mỏi đi nhanh vào bến

Xe có chiếc còi, tim anh còn đốm lửa
Khi tỏ khi mờ những vị thần hoang
Những vị thần bị thời gian truất phế
Chỉ còn lại đây chiếc bóng trên tường

Anh là một tình nhân hoang đúng nghĩa
Tất bật thương yêu, tất bật chia lìa
Tất bật buồn, cả khi không cũng tất bật
Tự biết mình, thanh thản nữa làm chi

Một lúc nào anh tự biết về anh
Đất với trời không tìm ra nhau nữa
Và khô cứng em biến dần thành đá
Mặc sức buồn không biết đến bao năm

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2009

THƠ NGUYỄN VĂN PHƯƠNG

Chùm thơ ở Huyền Không Sơn Thượng
của Nhà thơ NGUYỄN VĂN PHƯƠNG

TỨ TUYỆT 1
Cây xưa
Mọc đỉnh non thần
Nay che tượng Phật
Hoá thân Bồ đề
Một hôm
Tôi chợt bay về
Đậu trang nghiêm
Với giáng quỳ chấp tay.
TỨ TUYỆT 2
Bao năm
Đá ngủ quay quần
Sáng nay tỉnh giấc
Đón xuân trở về
Lều tranh
Ai dựng dáng quê
Khi không
Hoá chỗ
Tôi đề thơ chơi
TỨ TUYỆT 3
Hoàng trúc
mọc trước hiên thầy
Long thần hộ pháp
Đêm ngày cần chuyên
Tôi ngồi chiêm ngưỡng
Dáng tiên
Đã vào
Những bức tranh thiền
Xưa nay
TỨ TUYỆT 4
Lan ngoài
Cười đón mùa xuân
Lan trong vườn
Hẹn dần dần nở hoa
Thay nhau
Tô điểm sơn hà
Như tàu thay chuyến
Về ga đúng giờ
TỨ TUYỆT 5
Giả sơn
Thu gọn đất trời
Có sông
Có núi
Có nơi đặt chùa
Ngư Tiều Canh Độc
Vui đùa
Quanh Phật
Ngòi dưới
Cội Bồ đề xưa
TỨ TUYỆT 6
Chùa non
Linh khí toả đầy
Quyện hồn thơ
Đọng
Nét thầy tài hoa
Trước sân
Lan kiểng hài hoà
Cõi thiền rộng mở
Đón tà gió xuân
TỨ TUYỆT 7
Con ở phố
Vẫn tối đen
Thầy trên non lại sáng đèn
Như Lai
Từ thầy
Gió thổi khoan thai
Đến
Mười loài chúng sanh
TỨ TUYỆT 8
Trên ngàn
Độc ẩm đêm xuân
Lắng nghe
Suối đọc
Những vần thơ xưa
Rơi về hoà điệu
Cơn mưa
Nhớ ai?
Nỗi nhớ đong đưa
Mơ hồ
TỨ TUYỆT 9
Bàng thay táng lá
Đón xuân
Lộc non dệt vải thanh tân
Trên cành
Đỏ đang dần chuyển qua xanh
Tự mình
Làm một bức tranh
Trước chùa
TỨ TUYỆT 10
Ngồi đây trên đỉnh non thiên
Lắng nghe
Tượng Phật
Nhắc riêng với mình"
Mỏi chưa con
kiếp tử sinh
sao chưa dừng lại?
Để lênh đênh hoài?
TỨ TUYỆT 11
Ngày xuân tiền bối ghé chùa
Nghe thơ
Tự nhủ"còn thua xa nhiều"
bên nhau
học được một điều
"thơ là máu chảy
từng chiều đóng đinh"
TỨ TUYỆT 12
Chuông chùa
Từng bước qua non
Đi về chầm chậm
Đầu thôn cuối làng
Đánh thức
Mộng mị nhân gian
Có hay
Hoa nở đang tàn
Từ khi
TỨ TUYỆT 13
Thấy cao hơn núi
khi lên
Thấy rộng hơn biển
Khi quên thân còng
Té ra
Ta là hư không
Cao - thấp - rộng - hẹp
Do lòng mà thôi!
TỨ TUYỆT14
Hồ trong
Soi bóng ta trong
Trong
Như rượu gạo
Vẫn trong cùng người
Soi bóng tre
Dại muôn đời
Thẳng cong từng chổ tuỳ thời đổi thay

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

THƠ NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO


CHÔNG CHÊNH

vực em dậy
anh
tay nắm chặt mùa trăng non
thênh thếch tiếng mưa
hoa gạo không còn rực cháy
cuộc đời
những giấc mơ nằm ngang
trong ngăn kéo sáng nay
kỷ niệm cứa vào tim
cơn đau bứt lên
dăm vì sao
mọc cơn giông đầu hạ
em lặng yên
hơi ấm đêm qua nằm lại
lọ hoa trên bàn
rụng tả tơi
mắt ngân ngấn
giấc mơ mái tóc cắt ngắn
từng giờ ám ảnh em
lâu rồi em không tìm thấy
vết xước trên tâm hồn
bỏng rát
rách rưới
kiêu hãnh
đa đoan
...
em vừa đi qua ngày có anh
màu xanh trên mái ngói còn non
giấc ngủ
những hạt mưa xuyên qua tóc
nỗi cô đơn lắng lại
trên lưỡi
hay hốc mắt của những lời rêu rong?

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

THƠ ĐỨC PHỔ

MAI HẸN NHỮNG GÌ,
ĐÂU BIẾT...

Tiếng hát em đêm nay nghe lạ
Như mỗi ngày anh lạ mặt từng ngày.
Có phải tình trần treo như lá
Gió về trời vàng đá chẳng về theo!
Anh chẳng thèm về, ừ nhỉ, nơi nao
Giữa ngổn ngang trăm điều chưa nói hết.
Mai thường hẹn những gì, đâu biết
Thì ngại ngần thêm nữa, chỉ lòng đau!
Thử một lần rót hết cho nhau
Như thuở giang hồ chơi xả láng.
Mai sạch túi dễ chi tình ráo máng
Mặc thế gian lắm đứa cạn tàu!
Giàu nhân ngãi lắm đêm tình thắp mộng
Sớm mai tim gió máy bất chừng.
Anh nằm chết đôi khi còn ngẫu hứng
Đọc thơ tình tặng sáo sang sông!
Nhọc với tình, nhọc lắm bao năm
Sao tình chẳng cho anh một nơi ngồi nghỉ.
Em tươi tắn như gái ngày mười tám
Anh cũ mèm như rượu chuốc lần khân!
Chẳng hẹn cùng đò, chỉ hẹn cùng em
Mà tình lỡ không về kịp chuyến.
Anh nằm lại giữa bến bờ hư huyễn
Hát bài tình em đã hát bao đêm!

THƠ ĐÔNG HÀ


CHO LÒNG HÔM QUA

Và xanh biếc và tím hồng
và ai thả bóng cho lòng hôm qua
và ai đánh một cành hoa
kêu đau quá, nở ra ba bảy chùm...

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2009

Thứ Tư, 11 tháng 11, 2009

CHIA BUỒN


Được tin Thân Mẫu
Nhà thơ Lê Đình Hiện
vừa tạ thế tại quê nhà
Xin chia buồn cùng gia quyến bạn Lê Đình Hiện
Thành kính cầu nguyện hương hồn Bác sớm về Nước Phật

vương từ-đặng ngọc quang-hồ văn hiền-
lê tất sĩ-nguyễn văn đoái-nguyễn văn tụng

THƠ NGUYỄN MIÊN THẢO


SỰ TÍCH HOA ĐỖ QUYÊN
gửi Thái Nguyên Hạnh

Có một loài hoa tên thảo anh
sinh ra quê quán tự cung hằng
một hôm chú Cuội buồn tay hái
rơi xuống trần gian hóa đỗ quyên

Từ đó ẩn mình tận núi cao
ăn toàn trăng gió uống sương sao
ngày xuân nở rộ hoa tình ái
những đóa chung tình vạn kiếp sau

Có kẻ vô tình mang xuống phố
hoa chợt buồn thiu muốn úa tàn
ngày xuân tình cờ anh gặp lại
hoa cười rạng rỡ giữa đêm trăng...
(Ảnh trên :Một sắc Đỗ Quyên! Ảnh chụp ở độ cao 2000m
tại Vườn quốc gia Hoàng Liên -SaPa.
Ảnh Phạm Ngọc Bằng)

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

THƠ NGUYỄN MIÊN THẢO


PHẬT NÓI YÊU LÀ PHÁP TU HÀNH

trong mơ Phật nói rõ ràng
anh yêu em đã nghìn năm trước rồi
Phật rằng,chỉ có anh thôi
dám đem Phật Thánh tỏ lời tình nhân
yêu mà sâu nặng như anh
thì thôi chẳng phải tu hành làm chi
Phật buồn thoát khỏi bến mê
anh vui vì được đi về có em