Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

THƠ NGUYỆT CẦM


TRONG MƠ
BỖNG THẤY MÌNH ĐÃ CHẾT

bỗng thấy trong mơ mình đã chết
chạnh lòng đốt một nắm nhang thơm
nắm níu chi thêm rồi cũng hết
bời bời cỏ úa lút đồng hoang

tàn tro mình ủ bàn tay nóng
buông thả bay làm tắt ngóm sao
bỗng biết dường như mình dại lắm
đem tình ra đặt cuộc hư hao

người bảo mình đi hay ở lại
vẫn là rốt cuộc chỉ mình thôi !
hoàng hôn xiên nửa trời nắng quái
mình có đôi mà sao lẻ đôi ?

tay nắm bàn tay sao lạnh quá
hóa ra mình tự nắm tay mình
thôi cứ một lần đau vật vã
là lần đã chết một sinh linh

mảnh trăng ốm quá dường như cũng
ròng rã đêm cùng thao thức đêm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét