Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

THƠ LÊ VĂN NGĂN

NHÀ CŨ
Chuyến tàu thường đến sân ga dưới nền trời sao khuya
lúc thành phố quê hương anh nằm ngủ dưới ánh đèn yên lặng
Anh mang nỗi cô đơn của đứa con lâu ngày xa cách
một mình đi tiếp chặng đường dài .
Mẹ ơi, Mẹ ơi
anh thường gọi to trước căn nhà cũ
và bỗng nhiên, từ bóng tối mênh mông
có tiếng người thân yêu vội vàng đáp lại
có tiếng cánh cửa vội vàng bật mở
có ánh sáng vội vàng dậy lên cây lá quanh vườn .
Mẹ ơi, Mẹ ơi
anh sợ sẽ đến ngày anh gọi to như thế
nhưng dưới lòng đất , mẹ anh không thể nào đáp lại.
Bấy giờ , xin quê hương thân yêu đừng quên đưa tay choàng lấy một người con
để trái tim anh bớt phần lạnh lẽo .

TRONG ĐÊM
Trong đêm, người mẹ khẽ hỏi mỗi bài thơ con kiếm được bao nhiêu tiền
và người con trai trả lời tiền chỉ đến với con sau mỗi bài thơ hay
sau khi đã ghi lại nước mắt nụ cười và niềm hy vọng của quê nhà.
Trong đêm, người mẹ khẽ hỏi mỗi ngày con làm được bao nhiêu bài thơ hay
và người con ngồi lặng im mãi bên ngọn đèn
và cuối cùng anh ngập ngừng đáp: có lẽ cả một đời mẹ ạ .
Trong đêm người mẹ thở dài
thế thì con của mẹ sống bằng gì ?
chẳng lẽ con của mẹ chỉ sống bằng niềm vui của người khác ?
chẳng lẽ con của mẹ chỉ sống bằng việc pha loãng nỗi buồn của người khác?
chẳng lẽ mẹ sinh con ra
để con đi trên chặng đường đời khúc khuỷu vậy sao?
Trong đêm, người thi sĩ ôm lấy vai mẹ như thời còn thơ ấu
và bảo xin mẹ hãy nhìn chặng đường khúc khuỷu phía triền đồi
nơi ấy , bông hoa thường nở thắm tươi sau mùa đông tận.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét