Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

THƠ NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO


CHÔNG CHÊNH

vực em dậy
anh
tay nắm chặt mùa trăng non
thênh thếch tiếng mưa
hoa gạo không còn rực cháy
cuộc đời
những giấc mơ nằm ngang
trong ngăn kéo sáng nay
kỷ niệm cứa vào tim
cơn đau bứt lên
dăm vì sao
mọc cơn giông đầu hạ
em lặng yên
hơi ấm đêm qua nằm lại
lọ hoa trên bàn
rụng tả tơi
mắt ngân ngấn
giấc mơ mái tóc cắt ngắn
từng giờ ám ảnh em
lâu rồi em không tìm thấy
vết xước trên tâm hồn
bỏng rát
rách rưới
kiêu hãnh
đa đoan
...
em vừa đi qua ngày có anh
màu xanh trên mái ngói còn non
giấc ngủ
những hạt mưa xuyên qua tóc
nỗi cô đơn lắng lại
trên lưỡi
hay hốc mắt của những lời rêu rong?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét