Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2008

THƠ PHAN THỊ LỆ DUNG

CÓ KHI

Có khi
Tôi muốn khóc
Vì tiếng chim hót
Vì một vệt nắng vàng trên luống cỏ
Vì bông hoa trắng nở ngoài sân

Có khi
Tôi muốn khóc
Vì một chiếc áo màu xanh
Một cuốn sách nhàu nát để quên trên bàn

Có khi
Vì một tiếng xe ngoài ngỏ
Một tiếng mưa đêm
Mà ứa nước mắt

Có khi
Tôi muốn chạy theo
Một tiếng còi tàu xa, xa mãi
Nhưng rồi ai đó
Đã xoá lối đi.

TÔI ĐÃ YÊU ANH

Tôi đã yêu anh
Trong sớm mai bao la
Hoa mưng rụng tím mặt hồ
Đường làng nhấp nhô
Đón anh người khách lạ

Tôi đã yêu anh
Trên chiếc xe màu xanh
Đạp mãi, đạp hoài mà không đến nơi

Tôi đã yêu anh
Qua mấy ngày mưa
Lạc nhau cuối phố
Mắt ướt nhạt nhoà
Để rồi trông ngóng

Tôi đã yêu anh
Trong giọt buồn rơi
Mùa thu chờ đợi mỏi mòn
Tôi u mê như lũ sóng u mê
Ồ ạt ra khơi
Hối hả vào bờ
Không hề biết đất trời thay đổi

Tôi đã yêu anh (như thế)
Yêu anh một thời.

BÂNG QUƠ

Ai vẽ lên trời
một ngôi sao lang thang
để lòng tôi xao xuyến, rã rời

Ai bày ra nỗi nhớ
để tôi nhớ đến nức lòng
nhớ gió bên sông một đời viễn xứ
nhớ tiếng còi tàu mù mịt xa xăm

Ai bày ra giấc mơ
để tôi ôm cả hai tay đến mỏi cũng không rời
người lên đồi đợi nắng,
rát cả mắt
tôi về sông, chờ sóng vỗ mạn thuyền
cầu trời cho tôi mơ
mơ đến suốt đời.

MƯA

Mưa rơi qua tóc
Mưa rơi qua vai
Từng giọt bé bỏng, mong manh
Tháng ba , hoa soan trắng cả bầu trời
Thời gian lướt nhanh trên những thảm cỏ, ngát mùi hương

Tôi lang thang với gió
Với lá khô
Với những âm thanh
Mường mượt như nhung

Lá cỏ quấn lấy chân tôi
Tôi mơ màng thấy mình bước chân trên những bậc thang cổ tích
Cố tìm một bóng hình trong ngôi nhà kỹ niệm
Nhưng chẳng thấy mình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét