Thứ Năm, 25 tháng 9, 2008

THƠ NGUYỄN MIÊN THẢO - THƠ VIẾT Ở MŨI NÉ

TỪ THIỀN THẤT PHƯỚC LAI

TỈNH LẶNG

(Em hỏi:buồn,lòng trống rỗng,
không biết vì sao)
Buồn vui vì sáu thức
Lòng trống bởi chở nhiều
Tìm một phương tỉnh lặng
Ắt sẽ thấy mọi điều
8.5.2oo8

TÂM NHƯ

(Một người bạn gửi hai câu thơ:
Ta bà một cõi ta bà
Mà sao ta với người xa muôn trùng)
Phật tánh tự nơi tâm
Tâm Như có như không
Xa gần như nhau cả
Ấy cửa mở huyền không

THIỀN SƯ

1
Cầu Phật không thấy Phật
Tầm Thiền chẳng gặp Thiền
Thiền sư vô hữu pháp
Tự tại ấy Thiền sư
2
Thiền sư bất như thức
Thiền sư như gió mây
Tuy rằng hai mà một
Tuy rằng một mà hai
Ngôn ngữ không có thật
Chữ nghĩa hóa trò chơi
Thiền sư không xưng tụng
Thiền sư chết đâu rồi?

PHẬT TỨC TÂM

Ngỡ trong tâm có Phật
Phật không ở trong tâm
Tâm tâm và Phật Phật
Phật Phật và tâm tâm
Khi nào lửa cháy hết
Nồi không mới vừa sôi
Tâm không còn vướng bận
Phật bắt đầu đi chơi

QUÉT SÂN

Sáng sớm quét lá rụng
Chiều lá rụng đầy sân
Ngày nào lá không rụng
Cuộc đời lắm buồn tênh
Một đường còn với mất
Có gì phải băn khoăn

Ở THIỀN THẤT, NHỚ EM

Nhớ em lòng không yên
Phật pháp đi đâu mất
Ra cửa nhìn sóng biển
Thấy cổ thành ngả nghiêng
Muốn đốt tan thiền thất
Để tìm về bên em

Tự nhiên tâm tỉnh lặng
Xa cách là gần bên

NHUỐM BỆNH

Hai ngày ta nhuốm bệnh
Thiền thất lặng như tờ
Trong tim có tiếng động
Ngoài trời rơi giọt mưa
Lòng bổng nhiên thanh thản
Tự tặng một bài thơ
13.5.2008

THẢNH THƠI

Sáng ra gặp một đóa hoa tươi
Gió biển chiều nay thổi tan rồi
Biển cả mênh mông là biển cả
Hoa tàn một nụ vẫn hoa thôi
Sáng nay một nụ Hoàng Anh nở
Ta thấy trong lòng lại thảnh thơi
10.5.2008



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét