Thứ Ba, 23 tháng 9, 2008

NIỀM IM LẶNG KINH HOÀNG - TỪ HOÀI TẤN




Đốt lửa cho tim nóng một giờ
cho tim cất tiếng kêu tắt thở
đốt lửa hơ cho ấm nụ cười
cho hơi thở tròn một giây no đủ

người anh em ơi người anh em
gióng trống rung chuông réo lời tự sát
vác thập tự qua mấy ngàn năm tìm đất trú

2
Ai phỉ nhổ lên giải đất này
những chiều đạn bom rạt rào ngoài vành tai rực nóng
thức dậy lết lê thân một gã say mèm
đêm mơ hô như sóng khuya vỗ vào mạn đá

3
Hôm qua khóc một lời nhớ nhung
quê chiều ăn khoai sắn
hôm qua cười một khuc mê man
trí tưởng về quá vảng
tâm hồn ta sao giống đọt cây khô
run rẩy ngày mạt lộ
tâm hồn ta sao tựa chiếc ly không
nức khô thời hỏa mộng

4 Đuổi gã lang thang về xứ sở
đâm nát tiếng cười lũ ngựa hoang
nốc rượu vỡ mồm chim cắt nóng
say đưa chân về tới cạn hư không

5
Có tên ngu muội nào thắp một ngọn đèn
mù đôi tròng mắt dại
ta tới cầu xin chút lửa tươi
mồi thân khô phừng phực cháy
niềm vội vả buộc chúng ta giết nhau
găm trái tim vào bức tường đá
ngọn đèn cạn dầu mờ bất lụn
tối tăm người ôm nhau truy hoan
vui mứng giây ân sũng
nhưng có tên ngu muội nào dám thắp một ngọn đèn
giữa mặt trận đen ầm ì rên siết
gã thần chết trở lại với nắm tro cũ của tổ tiên
khóc xin ngừng cơn hoạn nạn

(khi chúng ta lớn khôn,dĩ nhiên
lịch sử là giấy lộn - vứt bỏ dưới gầm cầu
khi chúng ta hiểu biết,dĩ nhiên
lịch sử là gỗ mục
khi chúng ta ước mơ,dĩ nhiên
lịch sử là trái đắng
khi chúng ta chết đi,dĩ nhiên
lịch sử là quên lãng)

6
ngỡ trái tim khô nên sa nước mắt
thôi giả biệt người xuống sông sâu
ngỡ lòng như đá muôn năm vô tình bội bạc
tôi đập đầu nhuộm máu tươi

bia khắc tên một người tự tử
treo cổ dòng sông chia hai
bia khắc tên một vùng đất cũ
nửa mối tình còn lại hoang phai

7
Mang mặt nạ vào ta về đời sống
tháng năm trót lở đã vô lương
ăn cắp tương lai trên tay người lạ mặt
nuôi dưỡng hết đời dăm giọt máu vương

khi nói yêu em ta là người khác
nên hôn em nghe nhạt cả miệng bùi
khi ôm em ta là tên cuồng sát
yêu cái chết ngọt ngào trong tận tủy xương hôi

8
Bởi không còn một thứ ngôn ngữ nào để diễn tả
ta mượn lời kẻ điên
như trút hơi một ngày vĩnh viễn chết
một ngày ta dạo cõi vô biên

Khởi Hành,01.1970

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét