Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

MÊNH MÔNG CHIẾC LÁ CHIỀU SƯƠNG PHỦ - CAO THOẠI CHÂU

Em biết vì sao anh yêu đất nước
Không có gì ngoài hai tiếng này ra
Sáng sập sùi mưa
Chân mỏi anh về giữa màn đêm lụng thụng
Cỏ cây lớn lên nhờ đất
Tôm cá một dòng cậy sức con sông
Sông vui buồn khi đục khi trong
Không có gì bên ngoài đất nước!
Biết bao điều thành thân phận riêng anh
Quắp năm ngón anh bám chân vào đất
Đôi khi đứng như trời trồng
Noi theo những thân cây không đổ
Anh vẫn lang thang trên đất nước này
Kẻ lãng mạn đi soi từng cột điện
Rờ bàn tay trên những gốc cây
Hiểu lòng anh cây truyền cho hơi ấm
Và đi qua những ngày có nắng
Hong nỗi buồn sũng nước đêm mưa
Mưa vẫn bay không dứt bao giờ
Những giọt nước vàng trong ánh điện
Có những người mang theo nhúm đất
Sợ lạnh lòng khi rời đất ra đi
Nơi nào đấy xa ngàn vạn dặm
Gió trăm năm đưa hơi ấm tình về
Hiểu vì sao cây bám đất của mình
Trên đất này cây cũng có con tim
Lá thật buồn những chiều sương phủ
Và hồn anh chiếc lá rộng mênh mông!
2-11-2013 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét