HUẾ: GIỚI THIỆU TẬP THƠ TÌNH NGUYỄN MIÊN THẢO
Nhà thơ Nguyễn Miên Thảo ký tặng bạn yêu thơ tác phẩm THƠ TÌNH.
Vào lúc 19 giờ ngày 7.11.2013, tại Trung tâm văn hóa Phương Nam, 15 Lê Lợi, Huế đã diễn ra cuộc giao lưu, giới thiệu tập THƠ TÌNH NGUYỄN MIÊN THẢO (Nhà xuất bản Hội Nhà văn 2013) do Hội Nhà Văn Thừa Thiên Huế, Tạp chí Sông Hương, Tủ Sách Văn tuyển Sài Gòn phối hợp tổ chức. Chương trình đã giới thiệu các bài viết và phát biểu về tập THƠ TÌNH NGUYỄN MIÊN THẢO của nhà thơ Phạm Nguyên Tường, nhà văn Hồ Đăng Thanh Ngọc, nhà thơ Viêm Tịnh, nhà thơ Lê Ngọc Thuận… đồng thời các thân hữu tham dự cuộc giao lưu cũng đã trích đọc giới thiệu một số bài thơ trong tập thơ này.
“Tập thơ này in ra khá muộn, bởi Tụng (tên thật của Nguyễn Miên Thảo) làm thơ đã lâu từ hồi còn học Quốc Học ở Huế giữa những năm 1960, sau đó vào Sài Gòn làm văn nghệ (đăng thơ báo Văn), làm báo (Trình Bày, Sóng Thần)…
Nhưng bây giờ thơ mới chính thức ra mắt vì hình như nhà thơ chưa bao giờ hành xử với cuộc đời một cách thật nghiêm túc như bao kẻ đứng đắn đạo mạo vẫn thuờng làm (hay giả bộ làm bên ngoài như vậy) nói chi thơ. Mà ngược lại, cứ xem cuộc đời là chuyến đi dài lông bông phiêu lưu may nhờ rủi chịu nên cũng không xem thơ là một cứu cánh gì quá đáng lắm: “Anh trót sinh ra làm lãng tử/ Đa tình mà không biết điêu ngoa” (Thơ gửi vợ từ Huế…”
(Trích Thay lời tựa GIỠN CHƠI CUỘC ĐỜI VÔ TẬN – Cao Huy Khanh)
buổi sáng ra ngồi dinh Độc Lập
mộng bá đồ vương một chút chơi
tối về nằm mơ thấy Di Lặc
nghe suốt trần gian một tiếng cười
mộng bá đồ vương một chút chơi
tối về nằm mơ thấy Di Lặc
nghe suốt trần gian một tiếng cười
TỰ BẠCH
Năm anh ba mươi tuổi
Ngỡ mình đi đúng đường
Giờ sắp tuổi lai hi
Mới biết mình lạc lối
Mười hai năm làm quan
Lòng luôn sao bức bối
Mười tám năm làm dân
Mới biết mình có tội
Mười tám năm làm thinh
Mười tám năm không nói
Em tặng một ngày xuân
Cuộc đời anh tươi rói
Chỉ cần nụ cười em
Cuộc đời anh đã khác
Chỉ cần được yêu em
Anh không còn đi lạc.
CÓ NGHĨA LÀ XA CÁCH ĐỂ... YÊU THÔI
Nếu còn sống vài ba trăm năm nữa
Nhắc tên em ta vẫn bồi hồi
Tim vẫn đập rộn ràng trong ngực
Khi nghe em về một sáng mưa rơi
Biết đâu sẽ có người con gái khác
Làm tim ta đau như em bây giờ
Cũng có thể có người con gái khác
Chẳng bao giờ hiểu hết một nhà thơ
Những khát khao vẫn còn nguyên trai tráng
Vẫn còn nguyên nhịp đập trái tim cuồng
Cũng có thể một ngày hương tình ái
Sẽ không còn mua chuộc được ta chăng?
Nói chuyện xa xôi làm gì thêm mệt
Ta yêu em yêu cả đất cả trời
Ta yêu em có nghĩa là…xa cách
Có nghĩa là xa cách để… yêu thôi
Nếu rủi ro ta với em xa thật
Như bây giờ đang xa cách - sao đâu
Thôi ta hoá thành con ngựa đá
Cất vó một lần cho đến nghìn sau.
.
ĐÓA LẶNG THẦM
Người ta hái nụ tầm xuân
Anh xin hái đóa lặng thầm em thôi
Mặc ai muốn hái sao trời
Anh về cất giữ nụ cười tháng Giêng
Dù ai nói đảo nói điên
Anh ngồi tĩnh lặng hành thiền nhớ em
KHÔNG VỀ VỚI SÔNG HƯƠNG KHÔNG PHẢI ĐẤNG MÀY RÂU
Tặng Lê Ngọc Thuận
Bạn bảo “bất đáo Hương Giang phi hảo hán”
Gươm cùn, kiếm gãy hảo hán chi
Đầu thu ta sẽ về thăm Huế
Để được nhìn đôi mắt vương phi
Ta vốn kẻ hoang đàng chi địa
Yêu thì vô kể nhớ vô phương
Cuối đời còn một phương để nhớ
Mà lòng xao xác mãi không yên
Có lẽ ngày mai đi ở ẩn
Không bạn bè, không cả người thân
Nhớ em đó là điều chắc chắn
Thơ ta xin lót chỗ em nằm
TỪ SÀI GÒN NGHE GIÓ SÔNG HƯƠNG
Từ Sài Gòn anh nghe gió sông Hương
Thổi tạt vào Thành Nội
Trưa nay em ngồi giặt áo
Nhớ về một cuộc tình buồn
Lòng trống rỗng chứa đầy hư vô
Mười ngón tay em hát
Ngọn lửa anh thổi vào tim em
Chắc chắn có một ngày nồi cơm sẽ chín
Anh muốn làm ngọn gió sông Hương
Giữa mùa hè oi bức
Thổi tạt giùm em nỗi muộn phiền
Thổi tóc em bay giữa thành quách cũ
Những ngọn lá tình cờ như
môi hôn
Rơi vào nỗi nhớ
Mùa xuân
Có những lúc lòng em trống trải
Nỗi buồn vây kín thanh xuân
Em gõ bước giữa đêm khuya
một mình xa vắng
Thu bay
Từ Sài Gòn anh nghe gió sông Hương
Thổi tạt vào Thành Nội
(Trích trong THƠ TÌNH NGUYỄN MIÊN THẢO)
.
Nhà thơ Nguyễn Miên Thảo phát biểu giao lưu với thân hữu.
.
*
Ảnh: Que Vo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét