CÁI CHẤM HƯ KHÔNG!
Khi tôi về chiều nắng đã nghiêng
Bước chân có chỗ không bình
thường
Nắng và gió không hiểu điều chi
hết
Hè phố cho hai người nhưng thiếu
bước chân em
Tự bao giờ đời vẫn thênh thang
Mà bước chân vấp váp không cùng
Có lúc tôi đi mà chập choạng
Như bị xiềng nên dáng hơi nghiêng
Em đã hiểu mùa đông nơi tôi không có
Em đã hiểu mùa đông nơi tôi không có
Mùa thu vàng nhưng lá không
rơi
Như thử thách sức bền của đất
Như lồng ngực tôi mang trái tim
người
Và tôi hiểu những điều mình nói
Chiều đi qua con phố không người
Họ vắng mặt nhường cho tôi tất cả
Cả buổi chiều và cả đời tôi
Em biết không khi về lại căn nhà
Khóa trái cửa âm thầm đứng đợi
Tôi nghe thấy một mùi cỏ dại
Cây đón tôi về không có một bông
hoa
Có phải vì đời không hương sắc
Hay không gian thường quá xa xôi
Mà tôi thấy chiều buồn vời vợi
Cửa hé ra diễu cợt với mình tôi
Tôi hiểu chốn lưu đày thì rộng
Đêm vừa dài lại rất mênh mông
Đèn sáng lên và bóng tôi ngả xuống
Bóng đổ thành cái chấm hư không!
30-9-2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét