Bức bối về khoảng cách
Quốc hội đã đi được
nửa đường của nhiệm kỳ 13. Nhiều cử tri, và những đại biểu có ý thức trách nhiệm dân cử, đã và đang đặt
câu hỏi: các đại biểu đã làm được gì để xứng với tiền thuế của dân, và phải làm
gì để rút ngắn những khoảng cách còn lại đáng lo, đáng buồn, thậm chí đáng phẫn
nộ...
Khoảng cách đầu tiên là
tình trạng tiệm cận, song song, nhưng không gặp nhau giữa nguyện vọng, nhu cầu,
lợi ích của nhân dân và sự đáp ứng về chuyên môn, trách nhiệm và đạo đức của
một bộ phận không nhỏ cán bộ, công chức và các định chế nhà nước. Vụ Dương Chí
Dũng ở Vinalines, gần 20 triệu USD bị rút khỏi công quỹ để đổi lấy một ụ nổi
phế thải từ nước ngoài có giá trị chưa bằng 1/4, để chiếm đoạt hàng triệu USD
chia nhau mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, và một đại tá công an - cơ quan bảo
vệ pháp luật - đã đặt tội phạm là người thân lên trên luật pháp. Tình trạng hành
dân, nhũng nhiễu doanh nghiệp để trục lợi ngày càng công nhiên, tràn lan. Hàng
lậu, hàng giả, hàng độc hại tràn ngập các chợ và siêu thị, hủy hoại sản xuất
trong nước và sức khỏe người dân. Và ở hàng vạn dự án treo, nhiều người dân có
nhà mà không được xây sửa, mua bán, thiếu đất mà phải ngồi nhìn cảnh hàng ngàn
héc ta bỏ hoang hóa, có
những nơi kéo dài hơn 20 năm.
Những đại biểu gần dân
và sâu sát với cơ sở dễ thấy cái khoảng cách giàu nghèo tiếp tục rộng ra với
tốc độ nhanh; cái nghèo dẫn đến thất học, bệnh tật và do đó càng nghèo hơn, còn
người giàu thì dùng tiền để mua những thứ giúp mình giàu hơn mà lại an toàn
hơn, trong đó có “món hàng” quyền lực bị thoái hóa.
Trong những khoảng cách
hiện hữu ấy, cái làm cho các đại biểu thường băn khoăn, trăn trở là khoảng cách
giữa những nghị quyết mà mình đã bấm nút với kết quả thực hiện, giữa những yêu
cầu, kiến nghị của người dân mà mình đã chuyển giao, những vi phạm hay tiêu cực
mà mình đã chất vấn với tình trạng không chuyển biến, không xử lý, thậm chí
không hồi đáp.
Bao trùm lên tất cả là
khoảng cách giữa trình độ phát triển của nước ta với các nước láng giềng và khu
vực sau 38 năm hòa bình, thống nhất. Theo Báo cáo phát triển VN 2009 của Ngân
hàng Thế giới, thu nhập bình quân đầu người của VN tụt hậu 51 năm so với
Indonesia, 95 năm so với Thái Lan và 158 năm so với Singapore.
Điều làm bức bối hơn cả
sự thua sút về kinh tế, là những dấu hiệu tụt hậu về hiệu lực pháp luật, giáo
dục và chăm sóc sức khỏe, khoa học và công nghệ, nếp sống và đạo đức xã hội, và
cả chiều cao của thế hệ trẻ.
Ngoài nỗi lo về sự giãn
ra của những khoảng cách hiện hữu, có một điều đáng lo hơn. Đó là: đã từng có
những cơ hội rút ngắn cách biệt, nhưng đã bị bỏ qua hay quá chậm trễ, và đang
có những cơ hội mới xuất hiện, nhưng liệu VN có quyết tâm đổi mới để nắm bắt.
Giáo sư Keinichi Ohno, người đã gần 18 năm tham gia tư vấn chính sách kinh tế
cho VN, cảnh báo: Nếu cải thiện các chính sách kinh tế, VN có thể bắt kịp Thái
Lan trong vòng 10 năm tới; nhưng nếu không, VN sẽ không bao giờ có thể bắt kịp
Thái Lan, chứ đừng nói đến Malaysia, vì khoảng cách phát triển sẽ ngày càng xa.
Phải chăng, cái khoảng
cách giữa niềm ước mong dân tộc Việt “sánh vai với các cường quốc năm châu” của
Hồ Chí Minh, cũng như giữa mục tiêu “dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng,
văn minh” với hiện tình đất nước đang ngày càng xa hơn? Những đại biểu Quốc hội
tâm huyết với dân, với nước, dù được bầu theo nhiệm kỳ, chắc sẽ làm hết sức
mình để xóa đi cái khoảng cách phi-nhiệm-kỳ này.
LS Trương
Trọng Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét