CHIỀU BÊN DÒNG SEPON
Chiều
Ta đổ hết bóng mình xuồng dòng Sepon
gương mặt sẩm màu đá núi
sần sẹo ngàn năm vết lõm mòn
giọng loài chim hoang gầm gì rúng rẫy cánh rừng tái sinh
vỡ trắng vùng hoa dại người đàn bà gùi màu thổ cẩm
đi từ buổi sơ khai
đến bình mình huyền thoại
gặt hái mùa café chín tới
óng đỏ lưng đồi
chiều
ta khỏa mặt xuống dòng Sepon
tìm viên cuội trắng lăn qua vô hạn
ché rượu cần ủ men rừng lá
vèo cong âm giọng tù và
gọi bầy trâu rừng huyền tích về gặm hết lưng chiều
chiều
trơ gầy ánh tà dương cuối núi
ngây ngây vục tiếng hú
lội ngang qua dòng Sepon
gom tiếng cồng chiêng làm hành trang thân phận
nước trôi dài từng ngón
giao chỉ buồn.
NGỒI VỚI BIỂN
Ngồi với biển
Và cơn giông chiều muộn
Uống ly café đen
Đắng chát giọng em xa
Anh nhớ quá bờ môi ngọt
Và ánh mắt tinh nghịch trần truồng
Thả chuỗi thanh âm hổn hển tìm nhau
Ngồi với biển
Và cơn giông chiều muộn
Như con thuyền mắc cạn bãi bờ hoang
Anh nhớ quá bờ vai em ngần trắng
Rướm giọt mồ hôi trong suốt
Của từng ngày nắm níu tình yêu
Biển cuồng si từng cơn sóng bạc
Vỗ vào bờ từng đợt nhớ thương
Anh tìm thấy bóng hình trong bọt nước
Để vỗ về cảm giác xa xa
Ngồi với biển
Và cơn giông chiều muộn
Để biết vì sao biển mãi cồn cào
Trại sáng tác Cồn Cỏ 2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét