Thứ Bảy, 27 tháng 3, 2010

EM TIN


Khi trăng rụng
anh nhặt lên và đưa cho em
ánh mắt rất xanh nụ cười như lửa
dù muộn

anh vẫn nói lời thương em thứ nhất
em tin!

Ngoài kia đàn sếu về đêm
bay khắc khoải sợ mưa về bên sóng
anh đã đón em từ đường bay gãy cánh
nụ cười xanh và mắt cháy rất nồng
buổi trễ tràng đã hóa trăm năm

anh nói lời yêu em duy nhất
em tin!

Và bây giờ em sửa soạn chờ anh
dù em biết dẫu đến hết trăm năm này hay ngàn năm khác
em không còn là cái đích
để anh có thể dừng chân!

Vậy mà em tin...

ĐÔNG HÀ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét