Thứ Tư, 10 tháng 2, 2010

THƠ NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO

MẤT

Là khi em ngồi trống trơn
trong căn phòng không hơi ấm
giọt nước mắt rơi đều
ngoài kia gió mưa quất lên vầng trăng ước

đó là lúc em phong tỏa chính mình trong mù khơi
rối rắm
anh ở đâu
chật hẹp một lời hẹn ước
chưa phôi phai
môi mắt ngàn năm hạnh ngộ?

Là khi em ngồi nhặt những rụng rơi
như mỗi đêm giấc mơ chập chờn ám ảnh
có trách gì đâu tình yêu có đến để nuôi phiền muộn
mắt em cay như ngày về.

Bao giờ
tháng giêng không xanh những hạt mầm
đúc khuôn niềm tin cuộc sống
là khi em khóc một mình
bên dấu vết thời gian đứt quảng trượtdài...

Anh có đến đâu
sao biết được nỗi đau trong em cuộn thành thác lũ
sao biết được trời đêm còn ngôi sao hy vọng
thắp sáng cho ngày mai?

Mà thôi
đã đến lúc phải nói lời từ biệt
mối tình vừa chớm tim non
đã ngấn lòng nước mắt

Em lạc mình giữa những điều không thể
ngày đóng khung ngoài những mong chờ.
Văn, 2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét