Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2010

THƠ NGUYỄN MIÊN THẢO

Em gái

Tôi có người em gái nhỏ
Tóc thề còn xỏa ngang vai
Cuộc đời bảy chìm ba nổi
Buồn hơn cả tiếng thở dài

Lòng em vẫn còn trong trắng
Hồn em là vừng trăng soi
Em vịn chính mình đứng dậy
Qua bao cay đắng dập vùi

Một dạo tôi về quê quán
Gặp em phố thị phồn hoa
Em tôi vô cùng giản dị
Giữa bao nhung gấm lụa là

Tôi gửi em lời yêu dấu
Một chiều cuối hạ mưa bay
Cuộc đời vô cùng ngắn ngủi
Tiếc gì vầy một cuộc vui

Tôi đưa em về quê mẹ
Hồn xanh mượt tóc em bay
Tuổi thơ tôi còn đâu đó
Mắt em dấu nỗi u hoài

Em mơ một ngày với biển
Chân trần in dấu hồn nhiên
Tình em không bờ không bến
Biển thì dài rộng mong mênh

Nụ hôn thôi đành giữ lại
Biển tình dễ hóa nương dâu
Em chỉ là em gái nhỏ
Cuộc đời sẽ được bền lâu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét