Thứ Hai, 4 tháng 1, 2010

THƠ TRẦN DZẠ LỮ


KHI GẶP LẠI LOAN

Em đi tháng nhớ ngày thương
Vầng trăng mọc nỗi đọan trường trong tôi
Bao năm lưu lạc quê người
Vẫn còn nghe giọng em cười từ tâm…
Gặp nhau buổi ấy ân cần
Rồi xa cách mãi muôn trùng sóng xô!
Tường đâu bóng một con đò
Chìm trong dâu bể mịt mờ đăm đăm!
Bất ngờ Phượng lại gặp Loan
Phố xưa bừng dậy, bàng hòang nắng vui
Từ tôi phiêu lãng bên trời
Cũng nghe ấm lại môi cười nghìn khuya…
SàiGòn 11. 2009

KHÔNG THỂ DỐI LÒNG

Không yêu em sao tôi giận hờn
Mắt dao cau níu tình chon von
Để đêm đêm đong đầy chờ mong
Để đêm đêm lạnh lùng chiếu chăn…

Không yêu em sao tôi âm thầm
Tạc dáng ai lên chiều ăn năn
Để phóng dao theo sầu đa đoan
Để trái tim từng ngày rung chuông…

Không yêu em sao tôi rộn ràng
Như trẻ thơ đợi mùa xuân sang
Mang áo mới ,mang lòng hân hoan
Đến bên nhau trong vườn địa đàng!

Không yêu em sao tôi lại buồn
Khi mùa xuân em bay qua sông
Mùa xuân .Mùa xuân.Ôi mùa xuân
Sao lòng tôi cứ mãi mùa đông ?

Vì yêu em, không thể dối lòng
Nói rằng không,dù em qua sông
Qua sông .Qua sông hề! Mùa xuân
Người ở lại, thôi thì đừng mong…
SàiGòn 1.2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét