Sáng sớm ngày đầu năm 2009,mail và điện thoại đầy ắp lời chúc mừng . Qua Trang Văn Ngày Cũ gửi lời chúc đầu năm đến tất cả bạn hữu và người thân.
Nhà văn D Đ Hùng nhắn tin chúc mừng năm mới với chầu cà phê sáng ,găp Kim Long,V V Lộc,N Thượng Hải,chín giờ ghé 81 với Trần Áng Sơn,Từ H Tấn,Trần Dzạ Lữ,Bão Cường.Từ Huế Nguyên Quân,Hải Trung gọi vào,trước đó thì Viêm Tịnh,14g30 TN Hạnh,Ng Miên,Đỗ Hữu Thạnh a lô
Ngày đầu năm giới viết lách ở Sài Gòn xôn xao về một sự kiện không - có - gì - phải -xôn - xao là thay đổi mấy ông lãnh đạo các báo Thanh Niên,Tuổi Trẻ,Pháp Luật. Nam Đồng,tổng biên tập báo Pháp Luật là bạn tôi trước năm 1975 ,cả hai chúng tôi bị Sư Thiện Minh đuổi ra khỏi Trung tâm Thanh niên Phật tử (trụ sở trước chùa Vĩnh Nghiêm) vì tội tranh đấu xuống đường do Cộng sản xúi giục.Xin chúc mừng Nam Đồng ...về hưu và chúc mừng năm mới
Ngày đầu năm đã buôn chuyện. Thôi trở về Trang Văn Ngày Cũ với nhà thơ Từ Hoài Tấn.
*******************************************************
NHÀ THƠ TỪ HOÀI TẤN,
GÃ THƯƠNG HỒ THỨ THIỆT
*******************************************************
Nhà thơ Từ Hoài Tấn tên khai sinh Hồ Văn Hiền quê quán làng Chuồn (An Truyền) Phú Vang,Thừa Thiên - Huế.Có một người bạn thơ hỏi tôi : hình như nhà thơ Từ Hoài Tấn chẳng biết giận ai bao giờ.THT hiền thật,hiền khô,hiền như Phật đất nói theo kiểu Huế.Thế mà ít ai ngờ Nhà thơ từng là gã thương hồ thứ thiệt.Từ sau năm 1975,THT lưu lac về vùng đất Nam bộ,xuôi ngươc cùng với chiếc ghe với đủ thứ nghề trên vùng sông nước Cữu Long đến sau năm 1990 mới về định cư ở Sài Gòn .Thơ Từ Hoài Tấn xuất hiện trên các báo văn học ở miền Nam giữa thập niên 1960 Văn, Ý Thức ,Văn Học,Khởi Hành Trình Bầy ..v..v...Sau năm 1975 ,Từ Hoài Tấn xuất bản tập thơ Hành Tinh Phiêu Lạc và Những Dòng Sông Đêm (in chung ).Trong thời gian tới THT có dự định trình làng 3 tập thơ mới : Thời Xanh,Hát Lời Vạn Dặm và 100 Bài Lục Bát .Thơ THT đằm thắm,sâu lắng,trữ tình,giàu hình ảnh như chính cuộc đời nhà thơ,đầy ắp nỗi niềm và thân phận,từng là kẻ bị vong thân trên chính quê hương minh
GIÓ BỤI MIỀN NAM
Năm 78 về bưng
Mang theo ghe hai tấn
Tay chèo lái đã từng
Một mình trong đêm vắng
Đêm trên Vàm Cỏ Đông
Trăng thượng tuần treo cổ
Giọng ngàn lau réo gọi
Khúc thương hồ miên man
Đi thì đi – ừ đi
Kịp triều con nước đợi
Nay gặp bữa mùng mười
Nước ròng cho đến tối
Buôn bán vài thiên bàng
Lời dăm ba mươi ngàn
Ba con cùng cô vợ
Nhà nhỏ gọn một gian
Có khi ghe trôi dòng
Bến bờ đâu ghé tắp
Nước lớn hay nước ròng
Đất trời trong chiếc nóp
Có khi mạn đàm cùng
Với vài ba con cá
Bi đông rượu còn không
Tình sông hồ chưa đã
Đôi khi có đôi khi
Muốn buồn dăm ba phút
Thơ thẩn buổi xuân thì
Lệ thèm khơi mấy giọt
Oâi miền Nam miền Nam
Hào khí ngất trời xanh
Ta đường vui gió bụi
Mười năm lại mười năm
Tóc râu vài sợi bạc
Cô vợ còn trẻ măng
Khi về cười lại khóc
Hỏi:
Đi không nhớ nhà chăng?
HÃY ĐẾN THĂM
Hãy đến thăm tôi các bạn thân
Nghe chim hát rộng cả bưng đồng
Có tràm hoa ngát khi trăng chớm
Có rượu nghìn chung ngập mé sông
Nhà tôi ở ngay bờ kinh xáng
Biển Hồ nước đổ lũ qua sông
Nhịp thở lớn ròng như cơm bữa
Đất trời qua lại giữa hư không
Dành hủ rượu ngon ngâm dưới đáy
Cá trui thơm ngọn lửa rơm hồng
Xuân khúc miên man lời bất tận
Bạn hẹn về – có nhớ hay không
NHỮNG CÁNH CHIM
MÙA BÃO TỐ
Những chiều vùi tắt nghỉ
sao lệ chảy mòn má môi
cánh chim bay ngút ngàn
đâu trời đông cũ kỹ
để còn ánh sao cười đêm thâu
những đường bay vô vọng
tôi đi dưới đường một bưổi chiều thu
nhìn dãy hành lang u tối
ngôi trường mười năm qua
tôi đã đứng chờ một cơn gió lạ
thổi qua hồn tôi những ước ao
và những niềm tin cuộc sống
mười năm đi qua dưới bóng tàn thu
tôi đã ra khỏi bến bờ của sách vở
sao vẫn hoài mong
những ngày mơ tiếng chim trắng bay vế
ngoài khuôn cửa
những đêm mưa nằm nghe nước trôi
qua đời tôi
mối hận buồn hoá thạch
S. có nghe ai gõ cửa nhằm căn nhà tôi chiều nay
tôi chờ mong
một người trở lại
S. có nghe rõ tiếng chim về trên ngọn cây
Hãy gọi tôi cùng một hồi chuông báo động
Chúng ta bước ra đường
Hôn từng giọt nắng xanh xao
S. có nghe cơn mưa ân huệ chờ mong
rạc rào xô tới
chúng ta mở cửa
dòng nước trôi về tràn ngập nỗi hân hoan
S. có nghe chiều nay bên kia con đường
mọi người reo hát
chúng ta vỗ tay
qua rồi cơn khổ nạn
Những chiều thở không ra hơi
đầm đìa cơn mê sảng
linh hồn động kinh
đã bao nhiêu năm tôi vẫn đi dưới con đường
đầy xác lá
cuối mùa thu
nhìn lên dãy hành lang của trường đại học
bây giờ đâu còn tiếng chân lướt nhẹ xa xăm
mười năm nữa ai sẽ dắt nhau qua đây
hát một bài hối tiếc
mười năm nữa mây trên núi cao sẽ còn bay về
xin nở đoá hoa hoài niệm
và mười năm tôi dưới đường heo hút
tóc trắng chờ mong
mà những cánh chim đen không thôi
lượn quanh mùa bão tố
TÌNH XUÂN
ngày đến cuối một năm
tháng mười hai dập dồn những lễ hội
em đã đi theo những lời dối trá kia
cũng như đám mây phụ bạc trên trời
không bao giờ hợp lại
chiều vàng như một lần trễ hẹn
nhìn mọi người qua đây
không ai biết ta đang chờ mong ai
bữa tiệc đã tàn
người phục vụ cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói lời từ giã
những ngọn đèn đêm nay trên bầu trời là những ánh sao lấp lánh tình chúng ta
vẫn muôn đời như thế hỡi em
cho dù trái đất sẽ tan đi chúng ta rồi cũng sẽ tan đi
nhưng hạt bụi vẫn còn
và cuộc sống vẫn tái hiện
như tình yêu còn mãi sự bất diệt
cho những người yêu nhau
cho dẫu ngày hôm nay sự cô đơn của một người
là hạnh phúc của tình yêu
được nhớ nhau trong xa lìa
được tha thiết trong ngăn cách
cho dẫu ngày hôm nay là dấu chấm của một năm
cũng là bước khởi đầu của muôn trùng mới lạ
ngày đến cuối một năm
trên mọi ngã đường và trên các góc phố
những nụ cười là cành hoa xuân mời gọi
hãy yêu nhau khi ta còn tuổi trẻ
hãy thương mến nhau khi ta còn hiện hữu giữa cuộc đời
và em, hãy quay về với tình yêu tôi chờ đợi
ta sẽ vẽ một trang tình
mừng mùa xuân nhân loại
THƠ VIẾT NĂM HAI MƯƠI TUỔI
NHỮNG NGÀY CHỜ CÙNG TIẾNG SÓNG
DỘI VÀO BỜ ĐÁ BẠC
Không ai biết nơi đó những gì đang xảy ra
Dưới móng vuốt của loài cú vọ
Đêm mà mọi người nuôi nấng
Trong ngày tháng thở than
Là đêm bời bời cơn rượu bão
Không ai biết nơi đó chim chóc lũ lượt lìa đời
Dưới dập vùi của giông tố
Cơn mưa đi qua
Cơn mưa đi qua
Cơn mưa đi qua
Cơn mưa đi qua
Những cơn mưa qua di
Buồn thảm
Và đã qua hết rồi, những hy vọng
Trái tim chôn dưới đáy bùn lầy
Ngày sẽ sống ở cuối tăm hơi
Sẽ ra đi trong giờ cùng tận
Cuộc đời bào mòn bao nhiêu sức sống
Không ngừng đón lấy tai ương
Có ai biết được
Tiếng nói của một loài cỏ khô
Trong giờ địa chấn
Địa ngục vẫn mở ra rất nhiều cánh cửa
Và đêm vẫn mù tối quanh quanh
Tiếng nổ, tiếng gào la
Ở chặng sau cùng của tuyệt vọng
Tình yêu có hình thù gì kỳ quặc
Xui ta tìm kiếm mấy mươi năm
Có khuôn mặt nào lạ lẫm
Ở giữa đám đông nhầy nhụa kia
Mọi người đã yêu trong đời một lần
Sao ta chưa bao giờ được
Đã không còn gì sao mũi dao
Lệ chảy hay máu
Trên đời và dòng sông
Những dòng sông cho loài người
Lìa đời và chôn dấu
Người thân yêu ở chuyến xe chạy về nam
Sấm sét vẫn nổ trên đầu không ngưng nghỉ
ĐIỆP KHÚC MỘT NHỊP
Ngày mới bắt đầu với chiếc xe lô
Chở người thiếu phụ về quê quán
Con đường cũ ôi con đường cũ
Những cánh cây khô mùa đông
Điếu thuốc đốt lên trong sương mật
Người hỡi người và người hỡi người
Khi tang thương đã thôi xuống những cơn mưa rạc rào
Các em hãy cầm tay ta, cùng trở lại
Trên quê hương tàn tạ còn được mấy cây khô và lệ nồng của ai còn vướng đọng trên cành lá lẻ loi vàng úa ven đường – một ngày mùa đã cũ
Bao nhiêu đời vui qua đi
Dưới cơn giông dữ dằn của triều đại
Mọi người ước mơ có thời bình yên
Khăn gói về đất cũ
Nhưng cái chết thường đến trước
Vội vàng hơn một mũi tên buông
Trên tay người thợ săn gỗ đá
Sóng vẫn xô vào bờ đá bạc
Vở trăm năm một bóng tàn hơi
Ta ngồi thơm ngát mùa mong đợi
ĐẤT NƯỚC TRONG MỘT NGÀY TRỞ VỀ
Chúng ta vừa trở về
Ngoài sân nhà tiếng rú
Lũ ngựa hoang bỏ rừng
Đêm thâu cành rơm ngậm
Hát
Ngày về
Ruộng lúa ngập nương dâu
Những thanh xuân cỏ non
Mọc tràn lối đi
Sỏi ngậm tiếng khóc
Cây chào lời ru
Một phương nào đã trễ hẹn
Chúng ta vừa trở về
Mai xinh
Không đội mũ rộng vành
Nhìn tháng ngày ngập nắng
Vứt chiếc nón phủ chụp hận thù bao lâu xuống dòng chảy xiết
Vỗ tay
Ca một khúc hoài hình
Bao năm xa biệt
Môi vốn để cười
Miệng vốn để nói
Thân thể vốn để ươm mầm hạnh phúc
Bây giờ
Hãy tự do
Hát
Ngày trở về
Lũ chim rừng vừa họp dưới hiên
Tiếng vui chào những năm tất thở
Những đêm hò reo bên xác người
Những ngày nằm sâu dưới cơn bão lở
Bây giờ
Hãy gióng trống thức dậy một tương lai
Đầy đủ tay chân mặt mày rực rỡ
Sự thật gần được khươi lên
Thắp một ánh đuốc hồng
Soi con đường sáng lóa
Là bình minh muộn mới dài lâu
Là mơ ước cuối đời mới vô tận
Ôâi đất nưóc ơi
Ân sủng cuối giờ tuyệt vọng
Đập nát hồn chúng ta thành những đóa mê say
Ôi xứ sở ơi
Chào một cơn mưa mật
Những ban mai không tắt chờ người
Các em áo lụa là
Điểm trang ngày nắng lụt
Chúng ta vừa trở về
Rừng mai rực sáng trời xuân
Những bước chân lang thang bèo nước trôi
Không còn dập dềnh trên thác máu
Những cánh tay vơ vất cơn mê điên
Trong những ngày lùng bùng loạn lạc
Không còn nữa nỗi hư không
Trên đầu chúng ta ngọn tóc mới mọc
Trên thân thể vừa thay da
Tóc đã đen da đã vàng
Tóc thêm đen da thêm vàng
Chứa chan hồn mới lớn
Lớn để thấy rộn ràng yêu các em
Các em xinh đẹp
Phơ phất áo lụa nồng
Tay vẫy bên sông
Những cánh diều đong đưa trên đồng nội
Ngậm ngùi thương biết mấy quê nhà
Hôm nay
Mới được trở về
Gõ bàn chân trên đường nhung thơm
Mùa bình yên cũ kỹ
Trong hoang mộng cầm tay
Các em
Hỡi các em xinh đẹp
Khởi diễn một đời người
Bên trần gian vừa đượm chín
Những trái xuân xanh
(1969)
Trích “THỜI XANH”
Thơ lục bát
MỘT THUỞ QUÊ NHÀ
Ngày qua như gió như giông
Phên thưa mưa tạt trời không ngó người
Nhà tôi cạnh nẻo đường xuôi
Ưu tư bề bộn như đời lớp lang
Mùa thu chốn cũ nắng tàn
Lòng người lữ thứ mây ngàn bay ngang
Về đây phiêu bạt mười năm
Dòng sông kín những mù tăm dấu người
Trầm hương bay tưởng một thời
Xuân mùa đẹp những môi cười trinh nguyên
SÁNG NAY
Sáng nay em gái ngoài đường
Trời đưa gió nhẹ tình vương anh rồi
Sáng nay như thấy mọi người
Tấm lòng khe khẽ mấy lời thơ ngây
MƯA DẦM,TRONG NHÀ TRỌ
Đưa tình qua một khúc sông
Tay chèo lỗi nhịp lời buông giữa dòng
Tội tình bèo nước long đong
Người yêu ơi mắt dõi mong hẹn về
Mưa dài dặc mấy sơn khê
Tình em năm ấy não nề lòng anh
Đêm nằm nghe kiếp vây quanh
Một phương ảnh chớp rất nhanh qua trời
Mưa dầm mưa mãi đời tôi
Cho dòng ai sẽ trôi lời tình xưa
Bồi hồi, mai chuyến xe trưa ...
29 TẾT Ở 89 NGHĨA THỤC
Bồi hồi một cõi xa xăm
Lời ai như nhắc những năm thiếu thời
Buồn ai như một tiếng cười
Đêm tàn chưa bước xuống đời lại đi
Chân trời nào có đôi khi
Nhớ nhung ngày ấy còn mê giang hồ
ĐÃ TỚI LONG AN
Chào ta đã tới Long An
Tràm xanh cùng với rừng bàng mênh mông
Mùa vàng chín lúa biền sông
Một trời thương ở bên Đông Cỏ Vàm
THƯ KHÔNG GỬI
Trùng dương em mới gọi mùa
Trăng ngàn khơi dội sóng lùa kẽ tay
Tờ thư để trống bao ngày
Hiên sân quạnh một mình xoay xở buồn
TẶNG MỘT NGƯỜI BẠN VỪA GHÉ NHÀ
Khi nghe con chợt kêu la
Ừ ra ta đã có gia đình rồi
Năm dài tháng rộng cứ trôi
Lòng ta cứ ngỡ đương thời thanh niên
THẤM THOẮT
Cuộc đời tôi ở nơi đâu
Mà nghe như có kinh cầu quanh đây
Cuộc đời tôi có trên mây
Mà nghe ngọn cỏ lắt lay cũng buồn
CA NGỢI VỢ
Tình em một gánh bún riêu
Dại thương nắng sớm mưa chiều mần chi
Nuôi ta một kẻ vô nghì
Sách đèn thẹn với cuồng si mộng đầu
Chút lòng anh thuở giá rau
Gừng cay muối mặn có nhau những ngày
NHỚ NHÀ
Bỗng dưng lại nhớ quê nhà
Vợ con một thuở vào ra ân cần
Xa thì luống những băn hăn
Gần nhau chẳng khác mặt trăng mặt trời
ƠN ĐỜI
Xin chịu ơn của cuộc đời
Trăm ngàn năm vẫn mây trời trắng bay
Xin hôn yêu vạn ngày ngày
Xóa lòng muôn vết đắng cay dương trần
QUA KHUC QUANH
Có ai tìm những dòng sông
Tìm thơ ngây với tim hồng thiếu niên
Có ai tìm những tên điên
Mời ly rượu ấm những đêm khuya trời
Đã đem thân đậu với người
Tiếc chi chiếc lá vừa rời mùa thu
Yêu em lòng dạ đui mù
Chim lồng bỗng hát lời ru mây ngàn
NGỒI QUÁN
Tiếng xe chạy ở ngoài đường
Nói cười con gái mưa luồn rẻo cao
Mây đưa đong những lối vào
Lời ai chưa ngỏ lệ trào bờ mi
Về đây tình có đôi khi
Nhớ về phường ấy đường đi đã mờ
TÀN CUỘC
Lệ người cười khóc khi khô
Hơi mòn năm tháng nằm co tình buồn
Dưới đường nước chảy mưa tuôn
Thân bèo bọt nhớ hà phương cuộc đời
1990
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét