Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2009

CUỐI NĂM VÀ NỖI BUỒN CŨ MỚI CỦA NHÀ THƠ THÁI NGỌC SAN - LÊ NGỌC THUẬN - VIÊM TỊNH

Một người bạn thân gửi một bài thơ sưu tầm được của Thái Ngọc San qua tin nhắn,quá mừng nhưng bài thơ buồn quá.Một người bạn nối khố ở Mỹ Chánh đúng ngày cuối năm Tây cũng gửi qua tin nhắn bài thơ tứ tuyệt buồn não ruột.Đọc trên blog của ngươì bạn thiết ở Huế một bài thơ cuối năm lại là... nỗi buồn cô quạnh.Chỉ có các ngươi buồn thôi sao ! Buồn ơi,chào mi!

THÁI NGỌC SAN

GỬI MỘT ÁNG MÂY

em buồn như cỏ như cây
anh buồn như gió như mây giữa trời
chúng ta từ thuở làm người
đã nghe sinh tử bời bời sóng xô
(Qui Nhơn ,1969)



LÊ NGỌC THUẬN

MƯA CUỐI NĂM
Tăng NMT

Mưa nơi này lần đân mưa mãi
giống như anh tu pháp Hoàng gia
ta chịu thua chui đầu trong rượu
con sói buồn nhe răng ngủ quên
(Mỹ Chánh ,31.12.2008)


VIÊM TỊNH


SÂN SI ĐỜI
1
Ngôi nhà ta sống như mộ địa

nhện giăng sợi ngắn quấn sợi dài
có em bên đời như không có
mùa xuân về sao nắng hắt hiu

2
Ta sống với mưa như tình nhân
âu yếm cùng nhau giọt lệ thầm
nhịp tim đìu hiu lời yêu dấu
tan giữa hư không một nụ cười

3
Ta đã già Em vẫn thanh xuân
trái mù u của tuổi tươi hồng
rụng vài trái chín, xanh mầm mới
ai rót vào ai khúc ngậm ngùi .
(Huế,cuối năm 2008)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét