Thứ Năm, 20 tháng 11, 2008

TRANG VĂN NGÀY CŨ - SỐ 2


NHÀ THƠ VIÊM TỊNH

Nhà thơ Viêm Tịnh tên thật Võ Công Danh Ngọc,sinh ngày 01 - 11 - 1945 tại Vĩ Dạ ,Thành phố Huế.Từ giữa thập niên 1960 thơ ông xuất hiện trên các tạp chí văn học ở Sài Gòn.Ông là một trong những người đầu tiên tham gia Ban biên tập Tạp chí Văn Học,tờ báo chuyên về văn học có uy tín ở miền Nam.Sau năm 1975,vẫn sống ở Huế và một thời gian dài "im hơi lặng tiếng"nhưng vẫn sáng tác đều tay,cộng tác với các báo văn học ở hải ngoại.Ông là thành viên của Nhóm Bạn Huế,chủ biên tuyển tập 1000 Nhà Thơ Huế Đương Thời , là công trình tâm huyết của ông ( tập I,II đã xuất bản).Trong thời trai trẻ ông cũng đã cầm súng,và với tư cách của nhà thơ,ông từng kêu gọi:
Hãy quay nòng vũ khí lên thinh không
nã liên hồi đầu đạn
xâm hình vô vọng bằng những
dấu tròn xinh
giữa trời mây xám ngoẹt
Chúng ta sẽ thấy hằng sợi ánh sáng tươi cười
chói rọi ngời ngời tương lai mới
Xin giới thiệu một số bài thơ của ông trong thời kỳ đó.

TUỔI NGƯỜI

Một năm đời đang tới
hỡi anh em cùng so vai đứng lên
bước chân vui ra ngoài đầu ngõ
mở lời ca ngợi chúng ta
vừa nghe thoáng tình yêu hạ cánh
đậu mềm môi trái tim xuân
giữa vô cùng
nụ hôn lộc non nở cánh hoa
trong đất trời mở hội

Hãy quay nòng vũ khí lên thinh không
nã liên hồi đầu đạn
xâm hình vô vọng bằng những
dấu tròn xinh
giữa trời mây xám ngoẹt
chúng ta sẽ nhìn thấy
hằng sợi ánh sáng tươi cười
chói rọi ngời ngời tương lai mới

Hãy châm ngọn lửa đầu thuốc xanh
đốt cháy niềm tủi nhục
đang trưởng thành vây quanh chúng ta
mở đường mới ra ngoài đồng nội
ngắt cánh hoa lúa vàng
tặng người yêu gặp gỡ

Hãy cung tay mười ngón hồng non
đan thành niềm bất khuất
lưới võng phơi ánh sáng mặt trời
tuổi trẻ bừng bừng lời ngạo nghễ

Và ca hát ngút ngàn
phố lên những dấu đường mòn
trong cánh rưng kia nào ai còn mở lối

Chúng ta hãy bắt đầu
một ngày đang tới.
Trình Bầy,Xuân Nhâm Tý 1972

KHÔNG PHẢI MỌI CHỐN
ĐỀU GIỐNG NHAU

Gửi Thế Vũ
-khi ở một nơi bình yên như Sài Gòn
trong những tiện nghi nguỵ trang bóng ngời
che dấu điều dối trá xảy ra
được hình dung bằng những tốt đẹp
phết màu nước sơn xanh
tưởng như mọi người đều tê liệt cảm giác

trong những ngọn gió thu úa vàng
chiếc đèn kéo quân đứng chết những hình nộm
trăng tháng tám

-cũng ở một nơi như Sài Gòn
không thể biết rõ ràng
tin tức một người bạn tên V
y mất tích giữa ban ngày trên đường Lý Thái Tổ
bởi mọi nguời vẫn ung dung mỗi sớm mai
và nhàn hạ những cuối ngày
dưới sự bảo trợ hết sức mong manh
nhưng mang nhiều khuôn mặt

sự thật đã biết như vậy
buổi rượu say không dịu được cơn đau
chấm dứt một xen ái tình lãng mạn
hân hoan cho mỗi người

-lúc ở một nơi nào đó như Sài Gòn
làm sao nhìn thấy điêu linh khốn khổ
vang vọng những tiếng kêu thương
và tiếng vỗ cánh của loài ác thú
con người được đeo những chiếc mặt nạ
quây quần quanh những thành phố
đuổi theo một hy vọng không tưởng
bình an

những đứa bé dẫn nhau đi khất thực
bên những lề đường lầm than
trong thị trấn rất ít công viên
có một vài vườn chơi trẻ con bỏ trống
ở đây mọi chuyển dịch
đều được tưởng tượng những tờ giấy bạc vào tay
sự cần thiết tối đa
không làm khác hơn được
khi buổi chiều trở về muộn màng
những đôi mắt chớp sáng
ôm chiếc gối hồng tiễn biệt
vỗ bàn ca ngợi sự bất công
trong chúng ta có người cúi đầu
có người ngẩng mặt

-tại ở nơi đó như Sài Gòn
nỗi khát khao được thể hiện dưới những ống đèn màu
một vài cặp tình nhân đi qua
không che dấu niềm hạnh phúc riêng tư
gửi cho mọi người những tiếng cười hoan lạc
nhưng sự thật họ là một ngẫu nhiên
phát xuất từ cơm áo và tình dục
giữa ngôn ngữ bất đồng
vẫn cảm thông bằng cử chỉ

vở kịch được trình diễn với những diễn viên đa tài
dưới hai bàn tay của người đạo diễn giỏi
phải không
chúng ta chỉ là những khán giả
ngồi sau hàng ghế cuối cùng
để nghe tiếng vỗ tay

cùng ở một nơi như Sài Gòn vậy đó
Trình Bầy 1971
GỬI NHỮNG MÙA XUÂN KHÔNG ĐẾN

Hỡi những em bé ở phố quận Chipou
đôi mắt của các em
đã làm hổ thẹn
bước chân tôi
trên những lề đường cỏ úa
xanh xao sợ hãi
nhìn những lớn lao được trang bị
đôi mắt của các em
tôi nhìn thấy ngày nào
đứng nép người sau tường nhà
trên trục lộ chuyển quân viễn chinh
như một khách lạ

Giữa ngút mắt đồng bằng
Cọng lúa hoang đứng bóng

Hỡi những em bé ở phố quận Chipou
làm sao tôi bắt gặp được một nụ cười
trên đôi môi khô thâm
của những đêm kinh hoàng
và ngày thảng thốt
bây giờ các em đã nhập vào cuộc chơi
rải rác bên những bóng cây
dưới những mái nhà đổ nát
vũ khí trên tay tuổi mười lăm mười sáu
mang nhãn hiệu của những quốc gia bình yên
tự dưng chúng ta đều hân hoan
và được thổi phồng như một kẻ tuẫn đạo
cho xứ sở chúng ta

Giữa muôn ngàn tiếng đạn
Tiếng kêu gào âm vang

Hỡi những em bé ở phố quận Chipou
nơi buồn tẻ nhất
chúng ta đang đối mặt
sự hận thù và lòng tự phụ
săn đuổi nhau
trong những loạt đạn nổ dòn
và nỗi chết lặng câm

Giữa bụi mù thạch khí
Cánh hoa hồng tả tơi

Hỡi những em bé ở quận Chipou
ôi quê hương áo vàng ngói đỏ
quê hương của khôn ngoan lãnh đạo
quê hương rực màu điện đền đá tượng
quê hương các em đang mỏi mắt đợi chờ vô vọng
sự thái hoà thủơ nào không tìm thấy

bây giờ mỗi thước đất
trên những cánh đồng bao la
gia đình các em đổ mồ hôi cấy lúa
chúng ta dùng để gieo mầm thù hằn
cày vỡ lòng đạo hạnh bằng cõi lòng tỉnh táo
bởiquê hương các em
không còn của riêng cho dân tộc các em
xấu xa và hoang tàn
đang đổ xuống bằng tiếng đạn bom
và bằng bước chân tôi
rầt hổ thẹn

Giữa những lời tung hô
Máu hoà cùng nước mắt

Hỡi những em bé ở phố quận Chipou
tôi biết các em
không bao giờ được nghe thấy
nỗi buồn bã của tôi
lòng chán nản của bạn bè tôi
đang làm lính viễn chinh bất đắt dĩ
nhân danh tình hũư nghị
tìm chút an nhiên tạm thời
cho đất nước tôi hằng lâu khói lửa
bởi trong đôi mắt các em
đã làm hổ thẹn
bước chân tôi.

Svay-Rieng,Campuchia 1971
Trình Bầy 1971

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét