Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2008

MỘT NGÀY RỒI CŨNG QUA ĐI

6 giờ 30 đẩy xe đưa cháu nội đi chơi, 8 giờ THT rủ đi ăn sáng,uống cà phê như thường lệ mỗi thứ bảy hằng tuần.Tới 81 Trần Áng Sơn,Sâm Thương đã đến trước,nói chuyên trên trời dưới đất,Nguyên Quân gọi báo tin chiều nay lên xe mai đến Sài Gòn.Ho kéo dài cả tuần không dứt. Một ngày không vui không buồn.Buổi trưa về hơi mệt,kiểm tra thuốc men uống đủ liều đủ lượng từ sáng sớm.Nghỉ ngơi thôi mà cái máy tính nó khiêu khích,hẹn lên máy sau giấc ngủ trưa.Hơn 3 giờ chiều cháu nội lại phá phách,phải chơi với cục cưng một chút.Không biết làm gì,mở blog bạn bè xem ,chớp bài thơ mới toanh của Cao Thoại Châu để cùng... trách ông trời chơi

Tôi trách trời em đừng cản ngăn tôi

Giá Trời đừng hại chúng ta
Đừng sinh ra cái gọi là chia ly
Sinh ra thứ ấy làm gì
Một đường hai ngả ra đi, thật buồn

Người đi nắng gội mưa tuôn
Đá kia cũng thấy chạnh lòng nước non
Giá Trời đừng quá vô tâm
Núi đừng cao vút để sông đừng dài

Giá Trời hiền một chút thôi
Thì sầu thiên cổ đã nguôi dần dần
Có đâu trong cõi nhân sinh
Loay hoay tìm kiếm cái mình vẩn vơ

Giá Trời không nắng không mưa
Bốn mùa đừng có một mùa rét đông
Rừng lao xao, biển mênh mông
Lặng im tiếng sóng trong lòng. Giá như…

Giá như đừng có ngày xưa
Ngày sau đừng có, bây giờ cũng không
Giá như có một bông hồng
Bông hồng chỉ đẹp mà không nói gì

Gió khuya đừng ở xa về
Vô tình lay động những gì đang quên
Giá như những cuộc tình nồng
Đừng thành rêu đá như Hòn Vọng Phu!
15-11-08

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét