Thứ Ba, 18 tháng 11, 2008

MỘT CHÚT GÌ CỦA HUẾ

THƠ - LÊ TẤN QUỲNH - LÊ TẤN QUỲNH - THƠ - THƠ - LÊ TẤN QUỲNH

Sáng sớm ngày đầu tuần,Nguyên Quân từ Huế vào ghé thăm và đưa tập thơ của Lê Tấn Quỳnh tặng.Vui quá.Một chút gì của Huế lẩn quẩn đâu đây...Lê Tấn Quỳnh còn quá trẻ,sinh năm 1976,sau một năm tôi từ bưng biền về,lúc đó tôi bằng tuổi Quỳnh bây giờ.Mấy năm gần đây , lâu lâu về Huế được trà dư tửu hậu với anh em viết lách trẻ trong đó có Quỳnh quả là thú vị và hạnh phúc.Không biết Quỳnh khi ở tuổi 60 ,nghĩa là 3 thập niên nữa, có được cái diễm phúc của mấy "thằng già " như mình không?Quỳnh hiện là hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế,giải nhất thơ Bút mới của báo Tuổi Trẻ năm 1996 (một giải thưởng về văn học tin được);đã in một tập thơ (Linh Ngọc 1998).Với tôi,cảm nhận của một người làm thơ , thơ Quỳnh trúc trắc khó đọc,nhưng càng đọc càng thích và nhập vào khi nào không hay.Xin giới thiệu một số bài thơ của Quỳnh trong tập thơ Vông Vang vừa mới xuất bản năm 2008

MỘT VÒNG

Trong chiếc đồng hồ bụi phủ
Loang những mặt người nhao nhác thác sông
Nơi đốm nắng cồn cào bể cạn
Bọt bụi dong lên tâm thức như không...

Đó là cuộc khép mở của những nỗi bờ tức ngủ
Cứ giăng ta ngơm ngớp đường cong
Đêm xơn xớt trườn qua nắm bùn vỡ vụn
Ói lên gió bãi mưa đồng...

Những vũ hội sạt lở lói
Bày ra nô nức xanh trong
Ta rơi mình như ta được mãi
Trong chiếc đồng hồ bụi phủ
Cái xoáy kim không cứu nổi một vòng...


THÀNH PHỐ TÔI

Thành phố tôi như một ráng mây
Trôi ngoài cửa gió
Những lóng rêu lần qua tay áo rũ
Cuối sông lơ đãng rượu như mình

Thành phố nuột nà đến tận cái mong manh
Như chiếc gai cho một lần nhắc nhớ
Quày quả em bói tìm cơn trách quở
Thành phố đầy mưa

Tôi đi...
Rồi thành phố không về kịp một chuyến xe
Mùa đông không bạc thếch chân người
Ráng mây còn mỏng hơn mùa thu cũ
Tôi rơi...
GIẤC MƠ
Những giấc mơ tự do biến dị
Trong cái chớp mắt lạnh tanh
Em mập mờ phút nhướn lên đa cảm
Tiễn đưa bụi gió tim mình

Nơi sông cạn nhói từng cơn chìm nổi
Những vi vu ngơm ngớp núi đèo
Nơi cá biệt em tan từng đốt sống
Rơi anh như thể trong veo...

Và cái nhìn cứ nhâm nhi hớt hãi
Cứa gì lên từng hạt xanh rêu...

RƠI

Rơi như nắng đã lạc nguồn
Lời râm rang cũng cánh chuồn
Mà bay
Em từ con dế đang say
Hát tình ca
Đến cả ngày vu vơ...
Chiều dong cơn nắng bất ngờ
Khép nhân gian cả bến bờ lạc nhau
Thôi thì...
Có đổ mưa ngâu
Nẻo vi vu
Cũng bạc đầu
Rồi quên...

CƠN MƯA

Em đừng
Nhặt vội cơn mưa
Rỗi tay
Gió lại buốt mùa nắng nghiêng
Nhặt gì...
Một đám tơ quên...
Rủ nhau đi
Cũng tuổi tên từ mình
Em đừng nhặt vội
Thácghềnh
Kẻo không trắng cả
Xông xênh nỗi người
May còn
Kịp
Một lần rơi...
Nhặt gì em
Đến cả đời...còn mưa...

HOA VÔNG VANG

Hoa vông vang
Có hay không
Giữa tôi
Và giữa mênh mông đất trời
Tôi tìm hoa
Tôi tìm tôi
Mà như thiếu nợ
Giữa trời
Thi ca
Trong lòng thành phố phồn hoa
Những điều dung dị
Làm quà riêng tư
Tôi tìm tôi mãi
Hình như
Có hay không
Cũng tại từ em thôi...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét