Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2008

THƠ VŨ HỒNG


GIÃ BIỆT CA NỮ


Một thuở dừng chân lầu Nguyệt Lầu
Cạn chén cầm ca - chén bể dâu
Vén tay mấy sợi em buông tóc
Xõa sóng ân tình giục vó câu


Ta như kiếm khách không cần mộng
Nhất dạ tri âm buồn giọng đàn
Ta đến đời em như gió thoảng
Rồi xa. Ta gác kiếm sang ngang


Dẫu biết rằng em sầu viễn xứ
Bến sông thương nữ hát Đình Hoa (*)
Đời ta mây bạc thân cô lữ
Ngàn năm chưa nhớ nổi quê nhà


Múa bút ta đề thơ vách ngọc
Vách ngọc - vai em - chớm mỏi mòn
Em đừng cất lời ca muốn khóc
Ta sẽ chùn chân bên núi non.

Trà Vinh 1993
(*)Chú thích:Điển tích từ hai câu thơ của Đỗ Mục
NGƯỜI PHƯƠNG NAM

Trăng phương Nam như tan trong sương
Người phương Nam cạn chén “hồ trường”
Từ giã kinh kỳ bạt lau lách
Đuôi thú hung tàn dạt biển Đông

Người phương Nam ngày xưa áo tơi
Dòng Hàm giang cuộn sóng không lời
Đêm sâu đối ẩm tràn chung rượu
Rượu say tim bốc đến tận trời

Người phương Nam đi là cứ đi
Một chiếc ghe con có sá gì
Đời lắm phong trần nên lỗi hẹn
Không cầu danh lợi bỏ vinh quy

Người phương Nam say thì say trọn
Người phương Nam buồn thì buồn sâu
Nỗi nhớ cố hương còn chếch choáng
Văng vẳng ầu ơ,giọng ví dầu

Cạn chén này đi rồi bạn về
Bạn ở kinh kỳ ta ở quê
Phương Nam nhuốm khóc tình tri kỷ
Bạn bước xa dần ta tái tê…
1993


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét