Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

VÔ ĐỀ SỐ 7 ( BẤT CHỢT NHỚ ĐẾN QUÊ) - HẢI LIÊN


Tôi sẽ về thăm lại Bến Tre
Gió sông Tiền thổi tung làm tóc rối
Nơi cất giữ một thời non dại 
Nước mắt nhòa vết lì lợm ngày xưa 
Tôi sẽ về và đi dưới trời mưa 
Cho ướt mèm một quãng đời khô ráp
Sẽ tìm lại quán cũ buồn man mác 
Một thời yêu khờ khạo ,chỉ một người 
-thân lưu vong bầm tím vết roi đời
Nợ áo cơm,nợ trần ai mỏi mệt 
Về trút bỏ bụi đời cho con nước 
Bìm bịp kêu quen thuộc tuổi thơ ngây 
-thị trấn Hàm Long,người ấy giờ đây 
Có nhớ gì ko!? Riêng tôi thì lãng đãng!
Đôi mắt buồn,giữa chiều mưa lãng mạn 
Tay nắm tay bất chợt dấy niềm yêu.
Tôi sẽ về đi khắp ngã đường quen
Dừa xòe lá che mái đầu phiêu bạt 
Nghe gió ru,bụi tre già kẽo kẹt 
Bụi thời gian che mất dấu chân người 
-chợ Sơn Hòa ko biết có khác hơn
Hay như cũ nét quê gầy năm tháng!
Quới Thành ơi! Tôi một đời chểnh mảng 
Cố xa rời ,rũ bỏ mọi nghiệt cay!
Tôi sẽ về để ngồi ngó mây bay
Vẽ lên trời những hình thù vạn vật 
Này chim chóc,này bướm vàng ong mật 
Dù tuổi xưa đã xa khuất lâu rồi 
Tôi sẽ về ghé Tiên Thủy thăm người
Len lén thôi,kỷ niệm bầm hoen vết
Người hạnh phúc còn tôi giờ chỉ biết
Thầm cầu mong cho vạn sự yên lành.
Cuộc đời ko chỉ có màu xanh 
Dù tôi yêu cái màu mang hi vọng 
Nay góp nhặt bụi đời- gió nắng
Viết lời thơ có chút hương quê!.
Hải Liên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét