Sáng ni, đang ngồi viết phần đầu của “Khởi Hành và tôi” cho chủ
đề của tạp chí TQBT số tới thì nhận E Mail của người bạn của một thời: Nhà thơ
Nguyễn Miên Thảo.
Anh viết:
Lâu quá hí, vẫn mường tường
chiếc áo bạc thếch màu lang thang ngày nào ở Sài Gòn
Năm 2012 nhân Festival Huế
,mình về tổ chức đêm thơ tại ca phê sách Phương Nam đường Lê Lơi ( đoạn gần cầu
Trường Tiền),con đường có hai ngôi trường như đôi tình nhân ấy. Đêm thơ ấy mình
lấy chủ đề ” Huế gọi ta về ” và mình đọc bài thơ của Thư, một chút nhớ nhau ý
mà…
Huế gọi ta về… Bài thơ đã được
bốn nhạc sĩ phổ nhạc. Đó là nhạc sĩ Vĩnh Điện, Nhật Ngân & Đổ Kim Bảng
soạn chung và Ngọc Tân…. Không ngờ bạn thương mang nó cho Huế Festival
để nói dùm ta niềm yêu thương da diết của một đứa con xứ Huế. Huế vẫn là Huế
của ta, của một thời tinh si tuổi trẻ, của những ngày tháng nộ cuồng của lịch
sử, Huế gọi ta về. Ta như con chim lạc bầy, gọi khan cổ kêu chim bạn. Ta
như kẻ cô đôc ngồi trên băng dá trần gian mà vai chùng nặng những nỗi nhớ chất
chồng. Ôi Con sóc dại khờ gặm hoài trái đắng, Và
anh dại khờ nên mới yêu em…
Huế gọi ta về
thơ Trần Hoài Thư
Có một giòng sông mềm như dải
lụa
Có hai ngôi trường như đôi tình nhân,
Có một con đường mỗi ngày hai bận,
Anh theo em về, qua bến qua sông.
Có hai ngôi trường như đôi tình nhân,
Có một con đường mỗi ngày hai bận,
Anh theo em về, qua bến qua sông.
Có một chiếc cầu bắc qua thành
phố.
Thành phố mù sương, phố cổ mù sương.
Có anh tội tình như loài cổ thụ.
Em đậu trên cành, làm anh bâng khuâng.
Thành phố mù sương, phố cổ mù sương.
Có anh tội tình như loài cổ thụ.
Em đậu trên cành, làm anh bâng khuâng.
Có buổi trời mưa, trời mưa
không ngớt,
Có em xăn quần, bên đập chờ ghe,
Không biết nhìn lên hay là nhìn xuống,
Thôi thì quay về, để khỏi u mê.
Có em xăn quần, bên đập chờ ghe,
Không biết nhìn lên hay là nhìn xuống,
Thôi thì quay về, để khỏi u mê.
Có một ngôi nhà, muốn vào không
dám.
Có một nỗi buồn cứ bám chung thân.
Con sóc dại khờ gặm hoài trái đắng,
Và anh dại khờ nên mới yêu em.
Có một nỗi buồn cứ bám chung thân.
Con sóc dại khờ gặm hoài trái đắng,
Và anh dại khờ nên mới yêu em.
THT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét