Bạn
hẹn tết về thăm uống rượu
Ồ,
thiếu chi nước mắt quê hương
Mấy
mươi năm chảy ròng chảy rã
Như
suối tuôn thác đổ trên nguồn
Chiều
quê nhà ngước lên đỉnh núi
Sương
giăng như tấm lụa lờ mờ
Khi
mỏi mắt quay ra phía biển
Sóng
ồn ào lấp kín hồn ta
Thì
ra sống tức nhiên làm ngư phủ
Tung
lưới mong vớt lấy hồn mình
Đôi
lúc cá tôm đi mất biệt
Lưới
gom về lác đác mấy cành rong
Rồi
ta buồn vác búa lên non
Xin
với rừng thiêng làm gã sơn tràng
Quặn
thắt thương từng gốc cây hòn đá
Thú
rừng con lớn giết con con
Ta
giận mình quên làm nghề uống rượu
Nên
cứ phải làm dân không vua chúa bao giờ
Đất
có đó chẳng bao giờ đi hết
Giang
hồ vặt hoài trong mấy trang thơ
Bạn
thấy đấy còn chỗ nào đi nữa
Còn
chỗ nào đón kẻ lưu vong
Ta
cũng tựa như tờ giấy trắng
Viết
chuỗi tên quên mất tên mình
Ta
ở nơi này khan hiếm bạn
Bạn
đàn bà và bạn đàn ông
Nhân
sinh đâu phải đa tình hết
Nước
lã làm sao say giống rượu nồng ?
28-11-2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét