Cũng như những người có duyên nợ với thơ, chị bắt đầu nhập cuộc bằng tập thơ có 97 bài, là một dòng cảm xúc được ghi chép lại từ những buồn vui của đoạn đường đã đi qua, những âu lo trăn trở cho ngày sắp tới, vay mượn thời tiết để nhắn nhủ với chính mình, rằng nơi em về chỉ là miền hư vô, có hoài mong đi nữa thì dẫu trong giấc mơ cũng chỉ còn lại mảnh trăng buồn.
Thơ của Hạ Nhiên Thảo là một dòng sông không có sóng dữ, lăn tăn vỗ vào lòng người đọc cảm xúc êm đềm, rồi ngấm đau, nỗi quay quắt về một cuộc tình, về một người nơi xa có làm chị nhói, nhưng hình như cũng chỉ là hoang tưởng, cũng chỉ là những xô dạt bồng bềnh, cũng chỉ là để quên, để giấu, để mơ mộng về một điều khó trở thành sự thật.
Tập thơ “Lạc mất mùa xưa” (NXB Hội Nhà Văn , 2014) của Hạ Nhiên Thảo chứa đựng nhiều thể loại thơ, từ tự do, lục bát, đến 7 chữ, …; Có những bài thơ ngắn (4 câu), có những bài thơ dài (3 trang) đã cho người đọc có thể đoán được tâm trạng, tính cách của tác giả. Chị trải lòng mình ra như một người chủ nhà mở toang cánh cửa mời khách vào. Cái nền nả vốn dĩ của một người phụ nữ khuôn phép bị lộ ra trong từng câu thơ khắc khoải: Giấu mình trong cuộc chia ly/ Trên trang nhật ký không ghi tháng ngày/ Giấu mình trong giấc ngủ say/ Để quên hết những hao gầy vấn vương/ Giấu dòng nước mắt nhớ thương/ Trong âm vang ấy còn vương tiếng cười/ Giấu nôn nao của một thời/ Tận cùng nỗi nhớ cho người em yêu.
Tôi chợt cho phép mình làm kẽ đồng hành cùng tác giả, để nghe chị tâm sự về nỗi buồn của mình, đêm của chị màu tím, sông Hương của chị có sương giăng phủ kín, và đêm về thật chậm, cho nên thơ của chị chẳng cầu kỳ mà rất đơn giản, thật thà, nhưng làm người đọc giật mình: Đêm về chầm chậm miên man/ Tiếng chim cắt giọng trăng bàng hoàng rơi. Rồi biển của chị cũng làm người ta co cụm lại, cô đơn, bơ vơ, bởi nó có màu xám: Biển hoang sóng vỗ chân cồn/ Sao không xát bụi mà hồn em đau.
Hạ NhiênThảo cũng thật thà thú nhận: Không có anh, em không còn là em nữa/ Đêm nay trời mưa và lòng em cũng mưa…; Thứ bảy không anh/ Góc phố buồn/ Cây muối cũ khô cành trút lá/ …Chiều ơi, xin chiều qua mau/ Đêm ơi, xin đừng ở lại/ Một mình em trên phố vắng/ Day dứt một nỗi nhớ khôn ngươi… Yêu mà, biết làm sao được!
Khi chị tự cho mình là nắng, là mưa xứ Huế, là trăng sao của đất Thần kinh, tôi chợt giật mình, bởi những người con gái được sinh ra trên vùng đất này đa số rất lãng mạn. Họ yêu như rơm ngún, từ từ cháy, rồi âm ỉ, âm ỉ mãi, vì thế, chuyện tình được tác giả kể bằng những câu thơ nhanh chóng tìm được sự đồng cảm, sự chia sẻ, hãy chuyền cho tác giả một chiếc sào, để đẩy con thuyền mắc cạn trên bến cũ ra giữa dòng sông đang lớn, để thuyền trôi đi, để nhớ nhung vơi đi, để có thể vui lại một giờ. Nhưng không thể, vì tất cả những thứ gì trên đường cũng gợi cho tác giả nhớ lại kỷ niệm xưa, những tháng ngày rơi từ tấm lịch, cũng khiến tác giả thổn thức: Tháng bảy mưa bay/ Em thả nỗi buồn/Em giấu dòng sông/Em giấu giọt tình/Trên chiếc lá bay…
Đừng trách tác giả ủy mị, bởi tình yêu vốn dĩ chẳng có gì vui. Bởi trong thơ của Hạ Nhiên Thảo chỉ để dành nói về duy nhất một điều đó, về một tình yêu mãi mãi hành hạ trái tim mình: Anh có nghe mơ hồ tiếng em gọi không? Anh có cảm nhận được ánh trắng đêm trên đôi vai gầy của em không? Không còn anh, em như con sếu bay lạc, buông tiếng kêu thảng thốt, gọi hoài, …gọi mãi dưới đêm…
Tình yêu khiến con người mù lòa, câm điếc trước sự thật: Cho dù con sóng nhỏ mãi mãi xóa nhòa dấu dã tràng trên cát, em vẫn…
Yêu, là hành trình của nước mắt, là nỗi buồn trần gian, là khói sương, là ngàn năm lạc phím tơ trầm. Nên thơ Hạ Nhiên Thảo trở thành những bài hát để chị chia sẻ với mọi người, đưa chị đến được với nhiều người, nhưng chị vẫn là chị, đơn độc dưới ánh trăng, trong từng nỗi nhớ, xanh xao mùi cỏ dại, lội ngược về dòng sông bằng những bước chân mộng du…
Thơ của Hạ Nhiên Thảo là một dòng sông không có sóng dữ, lăn tăn vỗ vào lòng người đọc cảm xúc êm đềm, rồi ngấm đau, nỗi quay quắt về một cuộc tình, về một người nơi xa có làm chị nhói, nhưng hình như cũng chỉ là hoang tưởng, cũng chỉ là những xô dạt bồng bềnh, cũng chỉ là để quên, để giấu, để mơ mộng về một điều khó trở thành sự thật.
Tập thơ “Lạc mất mùa xưa” (NXB Hội Nhà Văn , 2014) của Hạ Nhiên Thảo chứa đựng nhiều thể loại thơ, từ tự do, lục bát, đến 7 chữ, …; Có những bài thơ ngắn (4 câu), có những bài thơ dài (3 trang) đã cho người đọc có thể đoán được tâm trạng, tính cách của tác giả. Chị trải lòng mình ra như một người chủ nhà mở toang cánh cửa mời khách vào. Cái nền nả vốn dĩ của một người phụ nữ khuôn phép bị lộ ra trong từng câu thơ khắc khoải: Giấu mình trong cuộc chia ly/ Trên trang nhật ký không ghi tháng ngày/ Giấu mình trong giấc ngủ say/ Để quên hết những hao gầy vấn vương/ Giấu dòng nước mắt nhớ thương/ Trong âm vang ấy còn vương tiếng cười/ Giấu nôn nao của một thời/ Tận cùng nỗi nhớ cho người em yêu.
Tôi chợt cho phép mình làm kẽ đồng hành cùng tác giả, để nghe chị tâm sự về nỗi buồn của mình, đêm của chị màu tím, sông Hương của chị có sương giăng phủ kín, và đêm về thật chậm, cho nên thơ của chị chẳng cầu kỳ mà rất đơn giản, thật thà, nhưng làm người đọc giật mình: Đêm về chầm chậm miên man/ Tiếng chim cắt giọng trăng bàng hoàng rơi. Rồi biển của chị cũng làm người ta co cụm lại, cô đơn, bơ vơ, bởi nó có màu xám: Biển hoang sóng vỗ chân cồn/ Sao không xát bụi mà hồn em đau.
Hạ NhiênThảo cũng thật thà thú nhận: Không có anh, em không còn là em nữa/ Đêm nay trời mưa và lòng em cũng mưa…; Thứ bảy không anh/ Góc phố buồn/ Cây muối cũ khô cành trút lá/ …Chiều ơi, xin chiều qua mau/ Đêm ơi, xin đừng ở lại/ Một mình em trên phố vắng/ Day dứt một nỗi nhớ khôn ngươi… Yêu mà, biết làm sao được!
Khi chị tự cho mình là nắng, là mưa xứ Huế, là trăng sao của đất Thần kinh, tôi chợt giật mình, bởi những người con gái được sinh ra trên vùng đất này đa số rất lãng mạn. Họ yêu như rơm ngún, từ từ cháy, rồi âm ỉ, âm ỉ mãi, vì thế, chuyện tình được tác giả kể bằng những câu thơ nhanh chóng tìm được sự đồng cảm, sự chia sẻ, hãy chuyền cho tác giả một chiếc sào, để đẩy con thuyền mắc cạn trên bến cũ ra giữa dòng sông đang lớn, để thuyền trôi đi, để nhớ nhung vơi đi, để có thể vui lại một giờ. Nhưng không thể, vì tất cả những thứ gì trên đường cũng gợi cho tác giả nhớ lại kỷ niệm xưa, những tháng ngày rơi từ tấm lịch, cũng khiến tác giả thổn thức: Tháng bảy mưa bay/ Em thả nỗi buồn/Em giấu dòng sông/Em giấu giọt tình/Trên chiếc lá bay…
Đừng trách tác giả ủy mị, bởi tình yêu vốn dĩ chẳng có gì vui. Bởi trong thơ của Hạ Nhiên Thảo chỉ để dành nói về duy nhất một điều đó, về một tình yêu mãi mãi hành hạ trái tim mình: Anh có nghe mơ hồ tiếng em gọi không? Anh có cảm nhận được ánh trắng đêm trên đôi vai gầy của em không? Không còn anh, em như con sếu bay lạc, buông tiếng kêu thảng thốt, gọi hoài, …gọi mãi dưới đêm…
Tình yêu khiến con người mù lòa, câm điếc trước sự thật: Cho dù con sóng nhỏ mãi mãi xóa nhòa dấu dã tràng trên cát, em vẫn…
Yêu, là hành trình của nước mắt, là nỗi buồn trần gian, là khói sương, là ngàn năm lạc phím tơ trầm. Nên thơ Hạ Nhiên Thảo trở thành những bài hát để chị chia sẻ với mọi người, đưa chị đến được với nhiều người, nhưng chị vẫn là chị, đơn độc dưới ánh trăng, trong từng nỗi nhớ, xanh xao mùi cỏ dại, lội ngược về dòng sông bằng những bước chân mộng du…
ĐÔNG LAN ( BÁO VĂN NGHỆ TP HỒ CHÍ MINH )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét