Đừng
cho ngọn gió muôn trùng
Xoáy
vô tim ấy đã từng yêu anh…
Đừng
hong con mắt long lanh
Không
anh, thiên hạ dỗ dành làm sao ?
Đừng
phơi miếng gáy…tự hào
Không anh, biển cũng ầm ào sóng xô …
Nụ
hôn thế kỷ... Không ngờ!
Đừng
cho ai thấy gã khờ…nha em !
Đừng
ra hơ hớ bên thềm
Nhớ cài khuy áo…kẻo phiền lụy ngay…
Riêng
anh cát cứ nơi này
Trăm
năm hồ dễ người bày đặt qua ?
Em
đâu là của người ta?
Anh về kiến trúc mặn mà lời ru…
Ru
tình ngọt đến thiên thu
Đừng
quên em nhé , mình bù đắp nhau…
Trần Dzạ Lữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét