Một ngày đi ra phố
Ngơ ngáo ngó người qua
Bất chợt điên rồi hét
Đời là mảng phù hoa
Ngơ ngáo ngó người qua
Bất chợt điên rồi hét
Đời là mảng phù hoa
Một ngày đi lên núi
Để ngồi ngó mây bay
Đi hoài sao không tới
Mất toi mấy vạn ngày.
Để ngồi ngó mây bay
Đi hoài sao không tới
Mất toi mấy vạn ngày.
Một ngày đi lang thang
Để ngó đời nghiêng ngả
Quẩn quanh ô thật lạ
Đi mà chẳng thoát ra?
Để ngó đời nghiêng ngả
Quẩn quanh ô thật lạ
Đi mà chẳng thoát ra?
Một ngày ta với ta
Khóc như là trẻ nhỏ
Cười như thể đứa điên
Mỗi ngày đi mất bóng
Khóc như là trẻ nhỏ
Cười như thể đứa điên
Mỗi ngày đi mất bóng
Thơ tình như cơn sóng
Thơ buồn như đưa ma
Thơ đời đau man dại
Mỗi ngày ta với ta
Thơ buồn như đưa ma
Thơ đời đau man dại
Mỗi ngày ta với ta
Hải Liên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét