Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

NGƯỜI ĐI - HUỲNH NGỌC THƯƠNG

Ba mươi chín năm sau biến cố 30.4, mời các bạn đọc bài thơ đầy tâm tư của người lính cũ ...

Người đi để áo khinh cừu lạnh
Rủ nếp hào hoa buổi thị thành
Mây nước sông hồ đành khép lại
Đầu trần chân đất đón tương lai

Đừng giận nhé em , Bình Long đất lửa
những ngày pháo dội kín như mưa
Trong Dòng tu nữ, giờ kinh nguyện
Lời hứa không tròn , giữ đất xưa

Người đi như chớp giăng đầu núi
Một sớm lưu đày bỏ cuộc vui
Trăng treo đầu gió hờn thiên cổ
Suối cũng buồn lây nước cạn khô

Đừng trách nhé em , Cổ Thành mùa hạ
Chỉ thấy bom rơi không thấy phố thấy nhà
Em bé mồ côi nhìn người ra trận
Giữa hoang tàn bên xác mẹ xác cha

Người đi ngày ấy , Người đi biệt
Con sáo sang sông kêu thảm thiết
Mười năm đừng nói ngày tương ngộ
Quê nhà xa lắc mấy nương ngô

Ai về cho gởi hồn năm cũ
Xin lỗi Cao Nguyên trận địa buồn
thăm từng nấm mộ vùi vô chủ
Sứ mạng chưa tròn , ngập oán than

Người đi , ừ nhỉ , lần sau cuối
Món nợ tang bồng trả lại thôi
Soi gương để ngắm mình nhan sắc
Tóc nhuốm thời gian , đã bạc rồi

Thôi nhé đoạn trường ai hát mãi
Bài ca di hận phục  giang san
Một thuở sang Tần , thanh kiếm gãy
cũng đành sự nghiệp máu xương tan

Người đi bỏ hết thương và nhớ
quảy gánh quan hà nặng mấy mươi
Non nước u buồn , chừ, cúi mặt
vui chi men rượu ở quê người

Một chút tình , em mua sách vở
gởi về Đất Khổ tặng người dân
Nơi đây cũng nắng mưa tầm tả
Nhưng nỗi ưu tư sẽ vợi dần

Người đi áo trận còn loang máu
Xin để làm tin đáp tạ đời
Một mai chí lớn còn ai đó
Hãy nhớ rằng xưa vẫn có người.....

30.4.2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét