Biển
dậy sóng một chiều ta về lại
Muộn
phiền dâng kín ngập trong lòng
Mong
manh khói, vỡ tan bờ cát mỏi
Mảnh
đời xanh, im lặng kết mơ màng.
Chiều lặng lẽ nắng tàn hoang vách đá
Chân trời xanh biền biệt tít xa
Một
mình ngồi hái bóng chiều cô lẻ,
Sóng
ôm bờ-Âm ỉ, cháy tái tê.
Sương mờ mịt, cuối chiều hoa khói sóng.
Cát
rã rời mê mãi bờ chân mưa.
Ta
cúi gục chờ đêm tàn lạnh.
Quặn
thắt lòng nhớ mảnh tình… xưa.
Về với biển một chiều trời trở gió.
Thấy
lòng ta chông chênh quá nỗi niềm
Mềm
môi đắng tháng ngày qua vật vã
Biển
chiều trôi- câm lặng chỉ mình ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét