Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

DÙ RẰNG ... - TRẦN VẠN GIÃ

Người đi khuất bóng sương chiều
Người đi với bóng hắt hiu cuối đường
Gặp nhau trong cõi vô thường
Gập ghềnh chưa hết chặng đường thế gian
Dù rằng bóng xế chiều tàn
Dủ rằng hương phấn lỡ làng phải khnôg
Dù rằng ngọn gió cuối đông
Thổi bay ngọn tóc phiêu bồng ngày xanh
Trăng nghiêng về phía của anh
Thương sông trăm nhánh chảy thành biển khơi
Cám ơn bao chuyện trên đời
Để thơ còn đọng những lời cố nhận
TRẦN VẠN GIÃ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét