Nếu tôi là một cô gái, là một phụ
nữ nào đó đã được phản phất dáng kiều trong thơ của Nguyễn Miên Thảo chắc rằng
tôi phải trăm phương ngàn cách về tại đây đêm nay để được cùng thân hữu nhà thơ
vui theo THƠ TÌNH Nguyễn Miên Thảo Súng
kia sẽ biến thành đũa ngọc/Gõ xuống tim em một giọt vàng. Hai câu thơ trên
trong bài thơ Tuổi Mộng đã được nhà thơ diển đọc tại giảng đường trường Đại học
Sư Phạm Huế trong thập niên 1960.
Suốt một đoạn đời của Nhà thơ là
chuổi màu tình rực rỡ, anh không có nỗi buồn trong cuộc sống, tất thảy đã qua
đi từng ngày, từng tháng, từng năm trong một trạng thái bình thường của cuộc
người. Cho dù cố giả bộ làm kẻ thất tình để thêm một chút hương vị trong cuộc
trà dư tửu thừa cũng không thể diển cho tròn vai. Bởi trong trái tim anh vô hồi
kỳ trận những khuôn mặt hồng nhan cùng anh thủ thỉ lời yêu mà anh đã dùng thi
ca để chuyển tải hạnh phúc của riêng mình Thấy
em xõa tóc ngã nghiêng bên trời/Anh cầm một sợi lên chơi/Ai dè suốt cả một đời
lao đao. Như người xưa đã Hồng Hồng Tuyết Tuyết thì nay Nguyễn Miên Thảo ấp
yêu Tuyết Tuyết Hồng Hồng trong trường hư ảo, thực mộng xoay vần tâm tưởng rồi
thăng hoa cho mình, cho người.Người ta
hái nụ tầm xuân/Anh xin hái đóa lặng thầm em thôi/Mặc ai muốn hái sao trời/Anh
về cất giữ nụ cười tháng Giêng/Dù ai nói đảo nói điên/Anh ngồi tỉnh lặng hành
thiền nhớ em.
Tôi đã đọc thơ anh từ thuở còn Tuổi
Mộng, rồi cùng những tháng năm dấn thân theo vận hạn quê nhà và những ngày tóc
đổi màu sương giá, tinh thần anh vẫn luôn lạc quan yêu người. Trái tim anh đã
một lần làm nũng đến nỗi phải vào khoa Tim mạch cấp cứu, nhưng anh vẫn cố tình
đuổi bóng bắt hình bằng những câu thơ thắm đãm nhịp tim của người đang yêu.Và từ đó anh thành con chiên ngoan đạo/Chúa
là em em là Chúa khác gì/Đêm thánh vô cùng hóa thành giông bão/Chiếc hang đời
giam lỏng cuộc tình si.
Nguyễn Miên Thảo là như vậy !
Không phải anh chỉ làm thơ tình,
trong tập thơ này thấp thoáng anh cũng đổi giọng thơ đời, anh yêu đời như yêu
tình vậy buổi sáng ra ngồi dinh Độc
Lập/mộng bá đồ vương một chút chơi/tối về nằm mơ thấy Di Lặc/nghe suốt trần
gian một tiếng cười.
Một điều nói thêm, Nguyễn Miên Thảo
đã khép lại thi phẩm THƠ TÌNH bằng bài thơ “Từ núi rừng Lục Tuyết” như một kết
nối đoạn trường tình mộng thực của đời anh. Rừng
già ơi có chết/Ta chết với rừng già/Cây rừng sao trụi lá/Ta chạnh mối hư sinh/Mà
nghe chừng bão tới/Trong hồn ta lênh đênh/Một cánh buồm trôi dạt/Biển rừng ơi
mông mênh/Những lá vàng bức tử/Ta thấy mình hồi sinh.
Anh được như vậy là vui lắm rồi đó
nhà thơ Nguyễn Miên Thảo
Viêm
Tịnh
07/11/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét