Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2009

TRANG VĂN NGÀY CŨ KỲ 14 - NHÀ THƠ CAO THOẠI CHÂU

NHÀ THƠ
CAO THOẠI CHÂU
bàng bạc nhan sắc và
nỗi niềm cố quận

Nhà thơ Cao Thoại Châu tên khai sinh Cao Đình Vưu,sinh năm 1939 tại Giao Thuỷ,Nam Định, Bắc Việt,thời trẻ sống ở Huế rồi Sài Gòn .Tốt nghiệp ĐHSP và ĐH Văn Khoa Sài Gòn- dạy học cho đến 1998.
Có thơ đăng trên hầu hết các báo văn hoc ở Miền Nam từ đầu thập kỷ 1960 thế kỷ trước : Văn, Văn học, Khởi Hành, Nghệ Thuật, Bách Khoa, Thời Tập… Sau 1975 nghỉ viết cho đến 1990 xuất hiện lại trên Mực Tím, Áo Trắng, Thanh Niên, có thời gian viết cho Tuổi Trẻ Cười với bút danh Du Thản Chi, Văn Thị, Khinh Khỉnh v.v.
Đã in : Bản Thảo một đời, thơ 1991
Rạng đông một ngày vô định,thơ 2006

Giải thưởng : Giải nhất thơ ĐBSCL năm 2006

Thơ Cao Thoai Châu sâu lắng , trữ tình ,chân chất,bàng bạc nỗi niềm cố quận và đặc biệt nhan sắc là nguồn cảm thụ không thể thiếu trong thơ ông,đươc liệt vào những nhà thơ chuyên trị thơ tình cùng thời với ông như các nhà thơ Hoàng Lộc,Vũ Hữu Định,Phạm Cao Hoàng...

Thơ
CAO THOẠI CHÂU

ADAM,EVE

Giữa muôn loài ngây dại vô danh
anh bẻ đi một nhánh xương sườn
muối của đất, em thành người nữ
thành bông hồng biết nở trong anh

Suối ngây thơ chưa chảy thành dòng
con cá nào biết lội trên sông
em biết yêu khi thành người nữ
khi ngày chưa biết đổ thành đêm

Adam ơi, em thánh thiện vô ngần
lửa tim em bốc cao vòi vọi
hãy cho em nghe tiếng loài người
bản nhạc đầu tiên trên trái đất

Đêm là đêm rất đỗi dịu dàng
đêm thánh thiện ngày chưa thức giấc
con suối trong mở đường đi thứ nhất
em vô tình đi lạc trong anh

Và em mơ, em mơ thành bất tử
thành bông hồng biết nở trong anh
hãy đưa em trốn khỏi địa đàng
có trái cấm và mối sầu vạn cổ

Eve ơi, tình-yêu-ở-ngoài-cái-chết
đang trở thành quen thuộc tàn phai
khi từ anh trái đất có hai người
sông suối đã âm thầm chảy ngược

Sự bất tử tàn phai cay đắng nhất
anh thấy cần phải chết, eve
con sông bình yên chết giữa đôi bờ
con cá bơi để tự trầm trong nước

Và thản nhiên như điều vô nghĩa
hãy theo anh ra khỏi địa đàng
Jéhovah thành con số lẻ
thành nỗi sầu vạn cổ trong anh

THƠ TẶNG VỢ
Không phải vợ ông Trần Tế Xương
nhà thơ có hai bàn tay trắng
có bãi xa thân cò cánh mỏng
tiếng eo sèo như sóng dậy trên sông

Không phải vợ nhà thơ để hiểu nỗi lòng
của ông quan nửa đời ăn lương vợ
nửa đời leo lét ngọn đèn xanh
người tự thắp trên nấm mồ yên nghỉ

Chiều lang thang trên bến Vị Hoàng
để biết thói đời ăn ở bạc
chút sương nắng luồn trong giá
cỏ cây buồn vội khép quanh thân

Bà sống mãi trong đời thơ Tú Xương
giữa thời buổi có nhiều ông phỗng
đêm cô đơn lặng đi từng tiếng trống
gió đông tàn nghe lạnh rít trên thang

Không làm thơ như Hồ Xuân Hương
để bôi vôi lên đầu lũ trọc
tấc văn chương chôn vùi ba tấc đất
gió thương Bà như thét buổi chiều nay

Không khổ đau như Hồ Xuân Hương
kẻ nổi loạn giữa tro tàn của kiếp
kẻ đứng giữa hai hàng nước mắt
đóng những đinh dài chan chát trên thân

Không phải vợ nhà thơ đất Tiên Điền
hiểu vì sao đời ông khánh tận
giữa chiều vàng mà vó câu Kim Trọng
chàng bù nhìn làm hỏng một tình yêu

Không phải vợ nhà thơ Nguyễn Du
để chia sẻ lý do Kiều bị bán
giữa nhà thơ và bề dầy tác phẩm
nỗi buồn phủ kín những trang không

Là vợ nhà thơ để nhận cùng người

tiếng thở dài những đời sau than trách
biển gào lên khi Kiều ra lầu Ngưng Bích
thân thể người tan nát những đòn roi

Là vợ nhà thơ để hiểu tiếng đàn
tiếng cuộc sống rơi trên vàng trên đá
iếng hương bay và lòng hoa lặng lẽ
tiếng lòng người bị xé lúc sang đông

Tiếng mười năm gửi lại trăm năm
người ra đi tiếp lời dâu bể
áo vẫn xanh trên thân người kỹ nữ
đời vẫn buồn trên vó người Lâm Truy

Ba trăm năm nước sông còn nổi sóng
mặt người thu vẫn nhuốm quan san
cánh hồng gieo trên đời người chết đứng
thi sĩ buồn máu đọng trong tim

Không phải vợ nhà-thơ-của-nhiều-thời-đại
đốt đuốc cho chồng viết Cáo Bình Ngô
một trái tim một thanh gươm mở nước
một mái đầu gửi lại đất Đông Đô

Lỡ theo chồng mười năm chân đất
đưa chàng về nghỉ mát Côn Sơn
Hài cỏ đẹp chân đi đủng đỉnh
áo bồ quen cật vận xênh xang

Không làm thơ như Bà Huyện Thanh Quan
qua đèo Ngang thương những đời lác đác
khói lam tỏa ngập ngừng trên mái bếp
ngựa qua đèo ngại rét lom khom

Mỗi tảng đá rêu phong Thành Nội
còn in hình người con gái Thăng Long
đêm đêm buồn xõa tóc giữa cung trung
hồn cố quận một vầng trăng vương giả

Không phải vợ ông Phan Sào Nam
Hương Cảng - Hoành Tân - Tokyo - Bến Ngự
mà đại dương trong lòng người xứ Nghệ
váy quai cồng cuốc đất thay trâu

Đường thiên lý đi lần tới Huế
mòn gót giầy suốt ba mươi năm
thăm thẳm chiều trên bến sông Hương
nước trong vắt giữa đôi bờ đá dựng

Không phải vợ ông-đồ-của-vũ-đình-liên
nghe tiếng lá đào rơi trên giấy
lá vẫn rơi, lá còn rơi mãi
khi bóng chiều thời đại đã ra đi

Người ra đi có bao giờ trở lại
lòng thuyền không chở nổi lòng sông
dây đàn cũ trên tay người tiếp nối
giữa lòng đời vẫn gảy khúc vô thanh

Không phải bà Bồ Tát Quan Âm
mắt vẫn khép ngàn năm không mở
cuộc trần thế đâu cũng là dâu bể
người rùng mình e gió buổi tàn năm

Là tượng Xi-Va trong cổ viện Chàm
người đàn bà trong Lệ Chi viên
úp xuống đời tôi án tru di tam tộc
đường gươm ngọt ngào đi rất sắc

Là giọt đắng trong hồn tôi tí tách
tiếng ngựa thồ lóc cóc trong đêm
kinh Sáng thế đọc thành lời hủy diệ
là ảnh một người tôi yêu suốt trăm năm

Tân An 01 - 1990

VẦNG TRĂNG CỐ QUẬN
Trăng của ta ơi nuôi chi hận trong lòng
Mà lặng lẽ chìm trong đáy nước
Trong mắt em có vầng trăng thứ nhất
Những đêm rằm xao xuyến cả lòng ta

Ta vẫn lang thang cuối bãi đầu ghềnh
Đi theo ánh của vầng trăng cố quận
Không ai đập mà vỡ ra từng mảnh
Cứ thế theo dòng, tối sáng lênh đênh

Ta ra đi thành kẻ giang hồ
Giày mảnh gót như chút hồn kiêu bạc
Đêm nay dưới vầng trăng xứ khác
Thì rượu giang hồ uống nữa để mà chi

Và em nuôi mối hận làm gì
Để ánh trăng bập bềnh theo sóng
Chiếc bóng phai màu của kẻ ra đi
Trong mắt em không xóa mờ đi được

Không phải anh hùng, không là tráng sĩ
Đêm nay rằm vuơng bóng mây quang
Mà sầu dựng như thành như lũy
Tâm tư không gửi được ánh trăng buồn

Của ta ơi,vầng trăng cố quận
Tự bao giờ chỉ sáng phía sau lưng
Dáng liêu xiêu đi về phía trước
Ta nghe lòng ta quặn thắt đến vô chừng !

6-11-08


TÌNH CŨ
Tặng nhiều người


Đôi khi trong những khúc quanh buồn
Những khúc quanh trên đường rất gắt
Ở những chỗ tưởng như bờ vực
Lại bất ngờ chấp chới bóng hình em

Không phải người nào trong quá khứ
Dĩ vãng trong tôi không có bao giờ
Luôn chỉ là mới sáng hôm qua
Hoặc quá lắm một hôm qua nữa

Những chuyến xe khởi hành rất sớm
Họăc bến phà ngồi đợi giữa đêm khuya
Đèn ở bến bóng còn bóng tắt
Thản nhiên không khái niệm đợi chờ

Dăm mảnh củi của đám xe thồ nào đó
Hơi ấm vẫn còn, cả khói vẫn bay lên
Tự thắp lấy cho mình chút lửa
Cho qua đêm chờ khách nhọc nhằn

Những chuyến xe dừng rất đỗi vô tâm
Vội vã thả dăm người khách xuống
Đám xe thồ ào lên hụt hẫng
Chia chung kẻ đợi chút ưu phiền

Biết bao lần đánh thức bóng hình em
Thức dậy đi như một người hiếu động
Không cũ kỹ như màu dĩ vãng
Mới đây thôi và mới đến khôn cùng

Ở những khúc quanh có khi nguy kịch
Sự sống và cái chết không xa
Giây phút ấy thêm một phen thầm nhắc
Giữa đôi bên không có sự chia lìa

Mới hôm qua và hoàn toàn có thể
Vừa mới đây thôi trong tiếng gió
Nhịp thở nào đây nghe rất rõ
Thổn thức, vui buồn, chắc chắn rất thân quen.!

10-8-2008


BÀI THƠ TÌNH LƯU LẠC
Cũng không ngờ đã bấy nhiêu năm
Chữ người trên giấy đã hoe vàng
Bài thơ biết mấy phen luân lạc
Sống ơ hờ trên kệ sách không quen

Thuở ấy ta còn thơ dại lắm
Vụng về để lạc trái tim nhau
Người về trong buổi hoàng hôn tím
Tím cả người đi lúc xế chiều

Và ta khờ khạo biết bao nhiêu
Thời gian có khi dài, khi tự nhiên rất ngắn
Người đứng lặng giữa phi trường ảm đạm
Người một mình lầm lũi bước lên thang

Không ai muốn giơ bàn tay lên vẫy
Cứ lạnh lùng buông thõng đứng vô tri
Người phi công cũng biết mình có lỗi
Hai nửa cuộc đời, mang một nửa ra đi

Nét chữ ấy vẫn vô cùng mềm mại
Ngón tay người phát vãng cuộc đời ta
Bốn mươi năm thơ biết đường về lại
Không lẽ con đò quên hẳn bến sông xưa

Và như thế, xa muôn trùng hiu hắt
Đã bạc màu theo dấu thời gian
Đã vàng úa cả những gì xinh xắn
Đã hoang mang phiêu lãng đến vô cùng

Mới trở lại nửa bài thơ luân lạc
Không phai gì trong ký‎ ức mong manh
Ta biết Chúa giờ này đang hối tiếc
Lỡ đuổi chúng ta ra khỏi Địa đàng!

Tân An 23-7-2008


LÀ SAO

Bỏ đời ta lại lên non
Nhớ câu nước chảy đá mòn là sao
Núi cao hơn cả trời cao
Đôi bên chẳng có khi nào gặp nhau

Rừng khuya những lá rì rào
Lắng nghe ta biết lá nào thân quen
Lá nào rụng xuống long đong
Lá nào đi hết một vòng tử sinh

Ta nghe, nghe bất thình lình
Ngạc nhiên nghe tiếng hồn mình rụng theo
Lá rơi vèo,lá rơi vèo
Như tình chẳng đếm ít nhiều cũng rơi

Trên cao cũng rất đông người
Lăng quăng đi đứng nói cười tự nhiên
Thân ta chỉ có một mình
Lòng không cứ thế không phên liếp gì

Nghe đời cứ lặng lờ đi
Buồn ta sông suối đưa về miền xuôi
Ở đây còn một ta thôi
Trái tim cũng gửi theo người, là sao?

Là sao, và tự khi nào
Vô tình ai đó lạc vào thơ ta!


EM VÌ TA THAY THẾ MỘT MIỀN QUÊ


Người ta ai cũng có một miền quê
Để có cái đi xa mà nhớ
Tạm biệt quê đi từ thuở đó
Khi nao lòng ta chẳng biết tìm đâu

Ta cậy em đóng thế một cây cầu
Sóng mắt thay sóng sông hiền quê cũ
Em có thắp giùm ta chút lửa
Thay bếp hồng ấm áp buổi vào đông

Chốn quê ấy hồn nhiên như tiếng gió
Chẳng làm buồn như những tiếng về sau
Thuở ra đi chưa hề biết khóc
Không hay rằng như thế một niềm đau

Ta là gã đàn ông giang hồ phiêu bạt
Buổi dừng chân trên bến nước không quen
Chưa nói được nỗi niềm chi muốn nói
Thuyền đi rồi bến ấy của mình em

Ta ghé vào nhau một thời như thế
Em cũng vô tình đóng giả một miền quê
Trong giây phút khi con đò thức giấc
Em bên này ta sang tới bên kia

Trách mà chi đợi chi ngày trở lại
Buồn chi hơn con sóng vỗ lên ghềnh
Trái tim đã một lần sóng vỗ
Âm hưởng bền vang vọng đến trăm năm


GỬI NGƯỜI THỤC NỮ

Cây cũ bờ sông phơi áo rách
Hai chung trà song ẩm một mình ta
Thương cái bến bị đời neo cứng ngắc
Đêm vô hồn nghe gió hú bâng quơ

Thương con nước bị xô ra biển
Con nước bao giờ mà chẳng thanh tân
Mây vô cớ ngàn năm lận đận
Phủ xuống đời chiếc bóng phân vân

Và giai nhân người bao nhiêu nhan sắc
Mà đời đau như bị phân thân
Hương trên trời hương rơi xuống đất
Hoa trong vườn hoa bị chôn chân

Ta uất khí vung gươm làm kiếm khách
Chém dòng sông bên lở bên bồi
Nghe gió hú trên thanh kiếm cụt
Không thấy đầu chỉ thấy lệ mình rơi

Trang thục nữ bỗng đâu thành hiệp nữ
Ly rượu này xin được dâng em
Thân hàn sĩ lấy đâu nuôi ngựa
Lục lạc trong chiều gõ tiếng leng keng


QUÁN CỦA NGƯỜI TÊN V

Đường sinh tử một vòng chưa khép
Tạt vào đây quán trọ đời em
Rót cho tôi chai nào cay đắng nhất
Hồn tôi là một chiếc ly không


Mái quán em tường xiêu giấy lợp
Hào phóng đời cho mượn ánh đèn
Tôi sẽ thắp giùm em thêm chút nữa
Dẫu chỉ là đom đóm trong đêm


Bàn ghế nhựa làm sao rơi loảng xoảng
Rừng ở đâu cho phá đá cưa cây
Em chỉ đưa mượn tạm chiếc ly này
Không cho đập lấy gì phóng đãng

Chủ quán ơi, hôm nay ngày tháng mấy
Nhân loại trừ tôi còn lại được bao người
Mái quán em thành trời cao vời vợi
Để cái nền làm vỡ chiếc ly rơi

Trăm cơn sầu đang đổi cơn say
Tôi đốt quán, em đừng buồn tôi nhé
Mở giùm tôi chai nào cay đắng nữa
Ly vỡ rồi cứ đổ xuống thân tôi


(Giải nhất thơ ĐBSCL 2006)


ĐỂ NHỚ LÚC TRÂM XA

Hình như tôi vừa tiễn một người
có điều gì mất đi trong tôi
lúc qua đèo tôi nhủ mình như thế
lệ có bào mòn núi cũng không nguôi


Mấy giờ trưa nay người lên phi cơ
người mặc áo hoa lần đầu gặp gỡ
hay áo hồng như chiều hôm qua
một buổi chiều mây đen trắng xóa
cho tôi già trong một cõi vô tư


Tôi tiễn người để biết kẻ đi xa
đã mang theo hồn người ở lại
sao người không đi bằng sân ga
có ánh đèn cho mắt tôi vàng úa
đời buồn tênh sao người không đi ngựa
cho tôi nghe lóc cóc trên đường

Tôi không muốn người dùng phi cơ
bởi đôi mắt làm sao ngó thấy
Tôi không muốn người dùng phi cơ
tình chỉ đẹp trong một bàn tay vẫy


Có thật người đã đi chiều nay
hay tiễn đưa chỉ là ảo tưởng
hay chính tôi, tôi vừa khởi hành
vào trăm cõi nhớ nhung vô tận


(Yêu có phải suốt đời níu giữ
một điều gì không có trong tay
yêu có phải là cần thay thế
những cơn buồn vô cớ trong tôi)

Có người đi, sao chiều không mưa
có người đi, sao chiều không nắng
rất lãng mạn, sao tôi không buồn
chỉ hình như có nhiều đau đớn

Thôi hãy đi cho thật bình an
và cô đơn suốt cuộc hành trình
sá gì tôi cành cây nhớ gió
hắt hiu buồn trên đỉnh chênh vênh

Chuyện người đi đã là có thật
thôi cũng đành to nhỏ với hư không
tôi là núi sao người bỏ núi
tôi là thuyền sao người không qua sông

Tôi là cầu sao không qua thử
cho tôi nhìn bóng nước rung rinh
cho tôi nhìn tôi hốc hác điêu tàn
cho tôi khóc và nghe tiếng khóc

Người đi rồi tôi như mặt bàn
ngón tay nào vu vơ trên đó
người đi rồi tôi như chiếc gương
thỏi son nào tô môi trong đó
người đi rồi tôi như chiếc xe
không hành khách ngủ vùi trên bến

Và người đi tôi thành nỗi buồn
không cách nào làm tăng thêm nữa
Người đi rồi tôi còn một mình
làm nhà tu trong căn nhà trống
ai sẽ tắt giùm tôi ánh điện
cho tôi nhìn thật rõ đời tôi
để biết nên buồn hay nên khóc

Pleiku
11-05-1969


LỠ CÓ XA ĐỒNG BẰNG
Cũng đành bứt sợi dây câu
Ra đi để lại một châu thổ buồn

Chân bước không nhấc hồn lên được
Ly rượu đầy không thể nhắp trên môi
Lửa và nếp đã làm nên rượu
Em làm nên tôi ngơ ngác giữa trang đời

Ai nào muốn chôn chân một chỗ
Cổ thụ già rồi mục mất mà thôi
Thì xin chọn làm cây cột điện
Ai quan tâm đứng đấy giữa ban ngày

Một lần xa chắc đâu là xa tạm
Chập choạng ánh đèn buông lưới ra khơi
Trong một mẻ có khi nhiều tôm cá
Biết đâu chừng lưới được cả hồn tôi

Tôi sẽ về như cá nằm trên thớt
Mùa này ruộng lúa cũng đang hong
Trên vết nứt hằng trơ gốc rạ

Nhớ mài cho sắc lưỡi dao em

Xa sẽ nhớ dãy thềm rơi những nắng
Cỏ bình nguyên xanh mượt chân đê
Thương và xa, số phần tôi như thế
Đừng ai tin lời hẹn sẽ quay về.

(Giải nhất thơ ĐBSCL 2006)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét