Thứ Tư, 18 tháng 3, 2009

THƠ HOÀNG LỘC

một mình

một mình em, một mình tôi
hai ta mà phải chia đôi nỗi buồn
mái đời sắp sửa hoàng hôn
trong nhau, chỉ ngọn đèn hồn lẻ loi

đành em khép đoá tình hoài
phấn hương chừng cũng tan phai ít nhiều
đành tôi lá mỏng cành xiêu
không che em đủ đôi chiều nắng mưa

hai lòng cùng chút niềm xưa
có nhau mà để trang thơ dải dầu
vẫn tôi bèo giạt chân cầu
chờ chi, nước lạc dòng - đau cuối trời

một mình em, một mình tôi
hai ta cứ một mình, đời khổ chưa ?

một đời lãng du

xa, đi - nhớ vẫn nhớ về
có em tiếng guốc khua hè phố quen
với hồn mắt nói vô biên
đời anh từ đó oan khiên rụng dần

sao buồn em hỡi, tình nhân
bao nhiêu tuổi mới có lần yêu say
để anh chết suốt một ngày
khi mùa sương bỏ mù phai áo người

ơi em, buồn quá em – thôi
giúp anh giết trớt một đời lãng du

ngồi nghe em hát

ngồi nghe em hát bài ca quen
nhớ thuở đời ta là con thuyền
sông gió hồ mây còn mấy nữa
mà đáy lòng như cuộn sóng lên

ngồi nghe em hát câu tình phai
em đấy – hay câu hát thở dài ?
muốn hỏi – bâng khuâng dòng nhạc chậm
em, người-ta-yêu vừa yêu ai ?

em khác em rồi . ta khác ta
nỗi gần bi thiết bởi niềm xa
em còn hát chứ ? hay thôi hát ?
ta hoá thân làm một khúc ca

có khúc ca nào chẳng dứt không ?
chứa trong ta tới nốt vô cùng
mấy tờ lạnh lẽo đây, em hát
một quãng đời em níu lại giùm !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét