22g về nhà anh Viêm Tịnh gọi cho VVL đòi nước…ớt.Bận một ngày về quê thăm,
Trưa 17 lên lại Huế ,16g30 thăm blog và từ giờ đến tối không biết làm gì .Mượn bài thơ của anh Viêm Tịnh để nhớ …thiên hạ
DẤU THÁNH
em xa như trăng lưỡi liềm ẩn khuất dưới lớp mây giữa tình yêu anh, những ràng buộc cuộc đời không đường mòn vẫy vùng đào thoát, không một kẽ hở để được thở một chút hương nhụy ngọt ngào hạnh phúc. lặng ngắt dấu ánh mắt nhìn lẻ loi để thấy vòng đời trôi mãi trong trường hư ảo.
những giọt lệ cháy bỏng nhớ nhung, mỗi ngày trái tim đau nhói lằn roi nghiệt ngã. phù sa sông lũ ngập chìm ký ức lời phán xét. ươm mầm tương lai là hủy diệt hiện tại. đớn đau nầy trở thành lời cứu chuộc. trong vòng thành cổ viên gạch phai màu rêu úa thời gian.
vẫn mỗi phút giây vọng âm chờ đợi, cho tình yêu nồng nàn tơ tưởng, chớp mắt đã ngày qua. Ngày của đời người tình cờ có mặt. mông lung những giấc ngủ chập chờn gọi tên sông biển. nét chữ ghi lại, chạm khắc thành nỗi cô đơn mât phương hướng.
tiềng cười em nổi lên trong góc ký ức hồng hào căn phòng nhỏ.sông hằng đêm nghe sông ru hời niềm đau dấu kín dưới dòng chảy âm thầm kỷ niệm phù hoa. Tình yêu không ngôn ngữ diễn đạt cho tròn lời yêu dấu. Góc phố xưa bên chiếc cầu nguyệt tận, nụ hôn giữa chốn đông người vẫn còn hương nụ.
em đã trở thành dấu thánh trong đời anh.
01.11.2008 ỏ Huế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét