
ĐẾN VỚI MỌI NGƯỜI

hại Tổng thống tiến bộ khuynh tả Allender,lúc đó tôi còn ở tuổi 20 và mới bước chân vào làng báo. Gần 42 năm đã trôi qua,một dân tộc bị xâm lăng Palestine vẫn tiếp tục chịu bao cuôc tang thương mà thủ phạm lại là dân tộc Israel được cả thế giới cưu mang trong cuộc tàn sát của phát xít Đức trong cuộc chiến tranh thế giới thứ hai,đã từng hiểu thế nào là nỗi nhục nhã đau thương của môt dân tộc lưu vong,mất nước. 

thể nói ngay cả nằm mơ, những con tim yêu VN cũng không thể mơ kết quả này.
ềm vui của Công Vinh sau khi ghi bàn thắng nâng tỉ số lên 2-0 - Ảnh: N.K.
Minh Châu (5) đã chơi trận cầu rất hay -Ảnh N K
Và đây là một dẫn chứng. Trong suốt trận đấu, “nhạc trưởng” Thonglao của Thái Lan gần như không kiến tạo được những đường chuyền nguy hiểm như anh từng thực hiện trong các trận đấu trước đó. Người góp công lớn trong việc vô hiệu hóa Thonglao chính là tiền vệ Minh Châu. Dù không đeo sát nhưng mỗi khi Thonglao có bóng, Minh Châu đã xuất hiện bên cạnh. Do quá hiểu lối đá quyết liệt của Minh Châu nên Thonglao phải vội vã chuyền bóng. Và điều này đã dẫn đến những quả chuyền không hiệu quả của Thonglao.
Ở trận đấu này, khu trung tuyến của đội tuyển VN làm việc rất tốt trong việc thu hồi bóng. Tấn Tài ở trận này chơi phòng ngự rất hay khi thường “bó” vào giữa để chia lửa cho hai tiền vệ trung tâm là Tài Em và Minh Châu. Tấn Tài cũng là người có công lớn trong cả hai bàn thắng với quả tạt chuẩn xác cho Vũ Phong ghi bàn và một pha tranh chấp không khoan nhượng từ giữa sân để tạo điều kiện cho Việt Thắng thoát đi trước khi tạt ngang cho Công Vinh ghi bàn.
Với tôi, bàn thắng của Công Vinh là bàn thắng đầy sự tinh tế và mang đậm dấu ấn đồng đội. Dù có cơ hội xỉa bóng qua hai chân thủ môn Kosin hoặc gạt bóng rồi dứt điểm nhưng Việt Thắng đã chọn sự an toàn và tính hiệu quả cao nhất khi đặt bóng trước khung thành trống cho Công Vinh dứt điểm.
Và cuối cùng là những pha bóng chói sáng xuất thần của thủ môn Dương Hồng Sơn. Cậu ấy xứng đáng được gọi là người hùng. Một người hùng thật sự, góp công lớn trong chiến thắng hào hùng này. Nếu như không có sự phản xạ tuyệt vời của Hồng Sơn ở phút 14 sau quả đánh đầu của Susomkit (17), không ai dám chắc sau đó tuyển VN sẽ có hai bàn thắng đẹp...
Trong những khoảnh khắc xuất thần của Hồng Sơn, thần may mắn đã có mặt khi đẩy bóng bật xà ngang. Nhưng phản xạ nhạy bén, biết làm chủ khu vực 16,50m của Hồng Sơn đã truyền thêm sức mạnh đến các đồng đội. Và cũng chính Hồng Sơn đã thật sự làm nản lòng các cầu thủ chủ nhà.
Trở lại với pha bóng có thể nâng tỉ số lên 3-0 cho tuyển VN ở phút 54. Theo tôi, thật khó để trách Tài Em trong pha bóng đối mặt với Kosin. Ở một góc sút quá hẹp và rất khó tạt bóng ngang mặt thành cho Việt Thắng, Tài Em buộc phải chọn phương án dứt điểm. Tiếc là cú sút của anh không đủ hiểm để hạ thủ môn Kosin.
Với tôi, đây là một trận thắng đẹp của tuyển VN cả về thế trận lẫn tận dụng tình huống.
SĨ HUYÊN lược ghi
2-1 trước Thái Lan.Hệ thống giao thông trên các con phố trung tâm ở Hà Nội đã bị tê liệt bởi dòng người xuống đường mừng chiến thắng sau khi trận đấu kết thúc chừng 30 phút. Mặc dù thời tiết ngoài trời chỉ trên dưới 10OC, nhưng sức nóng của hàng vạn con người trên đường đã đẩy lùi cái giá lạnh của đêm Giáng sinh.
Người hâm mộ mừng chiến thắng trên đường phố Q.1, TP.HCM - Ảnh: HOÀNG THẠCH VÂN
Hàng vạn con người cùng đồng thanh hô vang: “VN vô địch”. Họ hát vang bài ca Như có Bác trong ngày vui đại thắng. Dọc các con phố nối ra Nhà thờ lớn: Phủ Doãn, Hàng Trống... đã bị phong tỏa chỉ cho người đi bộ qua lại. Và đi bộ là cách duy nhất người Hà Nội có thể làm khi đổ ra đường ăn mừng chiến thắng vào đêm qua.
Trong khi đó, đường phố TP.HCM tối 24-12 chật như nêm. Khắp các ngả đường Trần Hưng Đạo, Hai Bà Trưng, Nam Kỳ Khởi Nghĩa... người hâm mộ chen nhau đổ về trung tâm TP. Tiếng chập chõa, tiếng hô vang: “VN tuyệt vời, ông già Noel Calisto”... khiến du khách nước ngoài không khỏi ngạc nhiên.
Anh David Steven - một du khách người Úc đến TP.HCM du lịch - chứng kiến cảnh này liên tục giơ máy ảnh ghi lại những khoảnh khắc cuồng nhiệt của CĐV VN, chốc chốc lại tháp tùng cùng đoàn CĐV VN hô vang: “VN vô địch, VN vô địch”. Tâm sự với chúng tôi, hầu hết du khách nước ngoài đều khá ngạc nhiên trước tinh thần yêu thể thao cuồng nhiệt của các CĐV VN.
Trong khi đó, tại khoa nội 3 Bệnh viện Ung bướu, đêm Giáng sinh nóng bỏng hơn thường ngày khi nhiều bệnh nhi và phụ huynh đã tập trung tại hành lang để theo dõi trận chung kết VN - Thái Lan. Đặc biệt, các bệnh nhi còn chuẩn bị cờ đỏ sao vàng để cổ vũ cho các tuyển thủ VN.
Không khí cao trào hẳn lên khi ở phút 41 Vũ Phong mở tỉ số và hai phút sau đó là bàn thắng của Công Vinh. Những tiếng hô lạc giọng của bệnh nhi khiến bác sĩ trưởng khoa phải chạy lên vì sợ các bệnh nhi xúc động ảnh hưởng tới sức khỏe. Một vị khách bất ngờ, anh Nguyễn Công Thành (Hóc Môn) đọc báo và được biết các bệnh nhi rất mê coi đá bóng nên đã đến xem. Anh nói: “Thật sự tôi rất bất ngờ, bởi tôi nghĩ không khí trong bệnh viện thường ủ ê chứ không ngờ các em lại lạc quan như vậy”.
Anh Văn Thạch, phụ huynh em Thùy Linh (phòng 5), tâm sự: “Thật sự lúc đầu tôi cũng không dám chắc VN thắng. Nhưng cho đến giờ phút này tôi tin VN sẽ vô địch”. Phụ huynh Quốc Chấn mang cả thau để gõ thay trống, nói trong sung sướng: “Quá tuyệt vời, các cầu thủ VN rất xuất sắc, đặc biệt là thủ môn Hồng Sơn đã hóa giải được quả phạt nguy hiểm của Thái Lan”.
M.TR. - X.DỊU - K.X.
Đón Giáng sinh ở trung tâm Thành phố Sài Gòn >
vực. Và không nơi đâu ở ĐNA, người dân lại dành tình cảm mãnh liệt cho bóng đá như Việt Nam. Với chúng ta, bóng đá là một phần của Tổ quốc!
đá Việt Nam. Hơn ai hết, ĐTVN xứng đáng là người chiến thắng, bởi họ có điều mà không đội bóng nào có, đó là lòng tin và tình yêu từ NHM. Ở Việt Nam, bóng đá không bao giờ chết. Trong bóng đá, người Việt Nam thể hiện tình yêu Tổ quốc và khát vọng vươn lên. Và đó là lý do khiến người Việt Nam luôn sục sôi trong mọi giải đấu.
Nam hạnh phúc bởi bên cạnh mình là cả một dân tộc luôn dành trọn tình cảm cho ĐTVN”. Chúng ta đoàn kết để vượt khó, để khẳng định niềm tự hào Việt Nam. Sức mạnh của tình yêu sẽ là ngọn gió đưa cánh diều ĐTVN bay cao bay xa.

ùi mẫn”. Đó là những hình ảnh thực mà anh bắt được? Anh có nghĩ trẻ con thuở ấy lớn hơn chúng ta cùng thuở? Một trong những hình ảnh đẹp nhất thuở đó, tôi nghĩ thế.
1975. Số là khoảng tháng 6 năm 1975 tôi từ Bến Tre về Sài Gòn tìm nhà văn Thế Nguyên xin đăng ký vào danh sách văn nghệ sĩ cũ,trụ sở ở đường Nguyễn Du, mà anh đang phụ trách. Anh Thế Nguyên với tôi là chỗ thân tình, có một thời gian dài tôi làm việc với anh ở tạp chí Trình Bầy và nhật báo Làm Dân do anh chủ trương. Ngày tôi đi bưng còn được anh đãi tiệc đưa tiễn. Gặp lại nhau, anh mừng lắm, xếp sổ sách và đưa tôi đi nhậu, tuyệt nhiên anh không đá động gì về chuyên đăng ký. Khi tiễn tôi về, anh nói với tôi một câu đại để là “Cậu lỡ rồi thôi về quê ráng phấn đấu làm một chân ấp trưởng, kiếm một chút đất nuôi heo nuôi gà cho nhiều để anh em có chỗ về nhậu. Viết lách à, phải 30 năm nữa không biết viết được gì không, đừng ảo tưởng, chỗ thân tình mình có lời khuyên cậu như vậy”.Sau này nghiệm lại mới thấy Thế Nguyên quả là nhà… tiên tri.22g về nhà anh Viêm Tịnh gọi cho VVL đòi nước…ớt.Bận một ngày về quê thăm,
Trưa 17 lên lại Huế ,16g30 thăm blog và từ giờ đến tối không biết làm gì .Mượn bài thơ của anh Viêm Tịnh để nhớ …thiên hạ
DẤU THÁNH
em xa như trăng lưỡi liềm ẩn khuất dưới lớp mây giữa tình yêu anh, những ràng buộc cuộc đời không đường mòn vẫy vùng đào thoát, không một kẽ hở để được thở một chút hương nhụy ngọt ngào hạnh phúc. lặng ngắt dấu ánh mắt nhìn lẻ loi để thấy vòng đời trôi mãi trong trường hư ảo.
những giọt lệ cháy bỏng nhớ nhung, mỗi ngày trái tim đau nhói lằn roi nghiệt ngã. phù sa sông lũ ngập chìm ký ức lời phán xét. ươm mầm tương lai là hủy diệt hiện tại. đớn đau nầy trở thành lời cứu chuộc. trong vòng thành cổ viên gạch phai màu rêu úa thời gian.
vẫn mỗi phút giây vọng âm chờ đợi, cho tình yêu nồng nàn tơ tưởng, chớp mắt đã ngày qua. Ngày của đời người tình cờ có mặt. mông lung những giấc ngủ chập chờn gọi tên sông biển. nét chữ ghi lại, chạm khắc thành nỗi cô đơn mât phương hướng.
tiềng cười em nổi lên trong góc ký ức hồng hào căn phòng nhỏ.sông hằng đêm nghe sông ru hời niềm đau dấu kín dưới dòng chảy âm thầm kỷ niệm phù hoa. Tình yêu không ngôn ngữ diễn đạt cho tròn lời yêu dấu. Góc phố xưa bên chiếc cầu nguyệt tận, nụ hôn giữa chốn đông người vẫn còn hương nụ.
em đã trở thành dấu thánh trong đời anh.
01.11.2008 ỏ Huế.
phía ông trong cuộc họp báo tại Baghdad.
Một thời bất tuyệt
gởi lời từ biệt trên những ngọn cỏ xanh
gởi lời từ biệt một mùa trăng
em và anh
phải có lúc kết thúc
như mỗi một cuộc đời
phải có lúc chấm dứt
bấy nhiêu năm tình ta
cũng đủ làm khơi cả dòng mạch sống
bấy nhiêu năm lòng ta
cũng đủ làm êm cả nguồn cơn bão động
trong một ngày mai của tháng cuối năm
anh sẽ tìm em và nói rằng
em vừa biến mất
giọt sương kia là gì còn lại của đêm
lóng lánh ánh sáng của nghìn thu chợt tắt
là làn gió nhẹ nhàng phảng phất qua đời anh
là tiếng chim non ngày đầu xa tổ ấm
là khúc dạo đầu của một bản tình ca
là giọng hát của người ca sĩ mở màn đêm hội diễn
là bài đọc vần vở lòng cho trẻ mới vào lớp
là buổi làm đầu tiên của người nhận việc
là tất cả của sự khởi đầu
và đã kết thúc
từ biệt em những ngày tháng và năm
những khúc thơ tình như để còn nhắc lại
một thời có những cánh chim cô đơn bay tìm đến nhau
nói những lời nhỏ nhoi bên nhau nhưng vô cùng tuyệt diệu
một thời cũng có những giây và những phút
ta ngồi đếm được thời gian đang đi qua không để quên lãng
một thời bất tuyệt mùa yêu



