Nhà thơVõ Chân Cửu vá Họa sĩ Đinh Cường (trái)
Cho tôi quẳng tất cả những gì khinh ghét
căm giận tủi hờn mưu mô xảo quyệt xuống lòng ngươi.
Ơi dòng sông chảy xiết.
Đã qua bao thác ghềnh,
Ta biết người còn uốn khúc thong dong
Trước khi về với biển
Nơi cửa đập đã chặn dòng, nhưng người dân
vẫn dành một bên làm cửa cho cá bơi lên
Những xẻo lầy thong dong mùa đẻ trứng
Một mẩu giấy vo tròn cũng không ai ném
xuống dòng sông
Những thiếu nữ bỏ giày chạy thong dong tìm
những bụi hoa tươi đứng chụp hình
Những đám cỏ khuất sau lùm không dấu dao mà
vẫn phẳng
Êm mượt như thời gian
Không nghe lời rao giảng trước những tượng
đồng
Cuộc chiến tranh đi qua không ai muốn nhắc
Kẻ chiến thắng và người bại trận
Đều thả hồn ngây ngất trước dòng sông
*
Tôi đến từ một xứ sở phương đông
Những họng súng biến hình những tượng đài
chiến thắng
Những mơ ước trong đầu đều trở thành hoang
tưởng
Những cặp mắt soi dò từng nhánh rễ trong
tim
Mốt mai kia muốn tới cửa thiên đường
Hãy ném hết vào sông những gì dơ bẩn nhất
Ũi lấy nốt những rễ bàng rễ cọc
Có sức người vắt đất ra làm nước
Không xếp hàng đâu thể đứng khoan thai
Những dòng chảy đen điu tan mọi kiếp hình
hài
Sông hứng trọn cho đất ngầm lên tiếng
Sông Tranh
*
Cho tôi ném vào sông bóng dáng riêng mình
Sông giữ nhé
có ngày tôi trở lại…
(Columbia-Vancouver 4/2014)
Sầu
Riêng
Sầu riêng rụng ban
ngày
Ủ hoài hương vẫn
nhạt
Em đi lấy chồng xa
(Bảo
Lộc 7-2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét