Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

HOA CỦA BA - HOÀNG THỊ THIỀU ANH



   Nhân mùa vu lan nhớ về Ba    
               Ba tôi rất thích bài hát” Mùa thu chết” của Phạm Duy. Bài hát gợi nhắc chúng ta về loài hoa thạch thảo tím.Để rồi mỗi bận lên thăm mộ ba tôi cố kiếm tìm cành hoa thạch thảo và đặt lên mộ phần, ngồi ngắm nghía hồi lâu và chợt nhận ra mình cũng yêu chi lạ loài hoa ấy.

             Cũng chỉ là loài hoa cỏ. Bông nhỏ li ti nhiều cánh mỏng và rất thanh. Thạch thảo không thơm nhưng màu thì tuyệt đẹp – Cái đẹp theo suy nghĩ của cá nhân tôi thôi! – Màu tím nhạt, bâng khuâng, màu của tình yêu chung thủy son sắc, màu của sự đợi chờ. Phải thôi, ba tôi mất sớm. Mới 40 tuổi đã từ bỏ mẹ con tôi mà về với cát bụi. Mẹ tôi suốt đời còm cõi lại càng còm cõi hơn khi mất ba. Và mạ yêu hơn màu hoa tím ấy, mạ yêu hơn bài hát có ten của loài hoa tím ấy. Và bàn thờ ba luôn luôn có loài hoa tím ấy.

                                                                            

                 Buổi chiều, trời ủ dột như sắp mưa. Bàn tay lần tìm cái CD nhạc nghe đỡ buồn. Vô tình đúng ngay CD ấy! “Mùa thu chết” của Julie. Bài hát cất lên từ chất giọng khàn khàn, nhừa nhựa. Tôi thả hồn theo từng nốt nhạc. “ Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo. Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi. Mùa thu đã chết em nhớ cho...đôi chúng ta không còn gần nhau nữa trên cõi đời này . Em ơi “. Da diết, buồn thê lương mà thương mạ tôi chi lạ! Mới 39 tuổi,góa bụa. Một mình nách ba con dại với rỗ rượu nếp rong  ruổi qua các buổi trưa đầy nắng, con dường đầy bụi, cuộc đời đầy đắng cay. Mạ đã nuôi chị em chúng tôi nên người. Cái màu hoa buồn chia ly tượng trưng cho sự thủy chung đợi chờ mà ba thích đã tiếp thêm sức mạnh cho má tôi gắng gổ vượt qua mọi trở ngại để chúng tôi có ngày hôm nay.

                  Loài hoa thạch thảo. Cái loài hoa bình dị ấy gợi nhắc tôi nhớ về người cha đầy yêu thương và người mạ tảo tần hôm sớm. Tôi yêu ba mạ tôi, yêu bằng  tất cả sự tôn thờ và lòng thành kính. Trong tôi, Người như những bông hoa thạch thảo giản đơn, gần gũi mà bình dị gắn bó. Ba mạ đã tiếp sức mạnh, nghị lực niềm tin về tương lai tốt đẹp phía trước, vì sự hy sinh cao cả của ba mạ. Để hôm nay tôi thật sự tự hào về mình khi trở thành một cô giáo giỏi, một người mẹ của  hai đứa con dễ thương ngoan ngoãn, một thành viên nhỏ trong môt gia đình đầm ấm, hạnh phúc – tràn đầy yêu thương

                 Thạch thảo ơi! Thạch thảo ơi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét