Người
đàn bà tự thêu trước cổng dinh độc lập
bế tắc cuộc sống
bệnh
nan y
Những
thông tin chính thống?
Nói
về người đàn bà
tự
thiêu trước cổng dinh thống nhất
Sự
thống nhất đã thiêu rụi xác thân hàng triệu con người
Tôi
không nghĩ
Người
đàn bà bế tắc cuộc sống
Lại
kiên nhẫn ngồi viết biểu ngữ đấu tranh với lũ cường quyền
Và
trong ánh mắt nhuốm màu từ bi của Phật
Người
đàn bà tự thiêu trước cổng dinh thống nhất
Chỉ
mong cầu tự do được thở
Chỉ
mong cầu được tự do yêu tổ quốc mình
Những
tờ nhật trình in khuôn dấu đỏ
Nói
về người đàn bà như một kẻ nan y
Có
lẽ người đàn bà buổi sáng đốt thân mình trước dinh độc lập
Sự
độc lập vô vọng hão huyền trên những tờ báo đảng
Mắc
thứ bệnh nan y không thể nào cứu chữa
Thứ
bệnh tật định hướng hàng mươi triệu người
Vô
cảm
Buổi
sáng tôi thức dậy muộn
Không
kịp về rước ngọn đuốc lương tri
Vô
úy
Về
chân trời tự do đích thực.
Khi
chuyến xe cao nguyên
oải
mệt trào ngang qua
Bình
Thạnh
lòng
chợt nhói đau lời hẹn trể tràng
giọng
anh gọi qua song âm hơn ngàn cây số
âm
khản đặc
tôi
biết chuyến đi của mình
dài
hơn hơi thở cạn
Về
Saigon ngồi góc quán quen
nuốt đắng ly café
chiều
chuyển mưa ngoài con đường
hình
như
ngày
tới sẽ chẳng có gì vui
ngước
nhìn từng cánh phượng lẽ loi rơi
ngã tư vắng ngắt
vần vụ
người
đàn bà luống tuổi đẩy chiếc xe bánh mì bốc làn khói trắng
hớt
hãi nhìn bầu trời
quánh
đặc
những
đứa học sinh đồng phục
từ
ngôi trường cấp 2 sát phạt niềm vui
từng
con bài nặng trĩu sự tham lam và chửi thề
hệ
quả giáo dục định hướng bầy đàn
Anh
đã ra đi nhẹ nhàng trên trang sách khép
mở
chưa
kịp viết chèn chân dung thằng người lang bạc
trong
tôi
ngã
tư đường thật nhiều chiếc lá khô rơi
như
anh em mỗi ngày
vơi
đi một mớ
lời
hẹn trể tràng rươm rướm
giọt
nước mắt khô dòn tôi bên lề phố vắng
Saigon
buổi chiều vần vụ cơn giông
tôi
đã trở lại
thèm cốc bia sủi tăm và ánh mắt nhìn ấm áp
thèm cốc bia sủi tăm và ánh mắt nhìn ấm áp
Saigon
chiều
nào cũng mưa
ì
à ì ạch lê thê như mưa ngoài nớ
khu
chung cư mười mấy tầng vách dựng
cái
giếng trời không dưng thành thác suối
bồn
phía chung quanh kính khép im lìm
mặc
xác hạt mưa chơi trò rơi vỡ
mấy
con đường quen mùi nắng bụi
thở
phập phồng bong bong nước chiều trôi
Saigon
buổi chiều nào cũng mưa
bạn
bè cũng bỏ đi tìm cuộc chơi khác
không
mang hệ lụy tồn vong
cốc
bia sủi tăm rót qua bầu trời xám xịt
từng
chiếc ghế quay tròn
tưởng
niệm bạn bè khuất bóng
Saigon
buổi
chiều chủ nhât buồn thiu
muốn
căng biểu ngữ chủi thề lũ quỷ ma thay
tên đổi họ
muốn
quay trở về đứng yên bên bờ dĩ vãng
ám
thị
linh
hồn còn chút tự do.
thả
xuống cống rãnh
đìu
hiu giấc mơ lũ chuột
thành
phố nặng mùi hoang tưởng phù du
đứa
bé trầm cảm sau ô cửa kính
gặm
nhắm thanh âm rúc ráy bò trường
hồi
tưởng cơn đau trên từng ngõ hẹp
cốc
rượu chiều ướt nhẹp mùa mưa
bầu
trời
khép
hẹp nỗi buồn trên từng cao ốc
chim
se sẻ cô đơn
soi
bóng mình trong lớp kính thủy tinh
vô
cảm
vày
vò cái tàn thuốc
ném
nhàu nhò vẽ đường bay quạnh
khói
loãng tan nhanh hơn ý tưởng thất thần
đóm
mắt viễn thị
chiếu
xuyên ảo cảm
vớt
vát hồn oan trên ngón tay vàng
gã
người trỗi điệu sáo
rủ
rê bầy chuột ra đi
trong
trang cổ tích
những
dấu chân nhẹ hều làn khói trắng nhàu nhò
đứa
trẻ bắt đầu xếp cánh chim di bằng những tờ hóa đơn
thuế
làm người
ném
lên bầu trời giải phóng cô đơn
tôi
đang cứu chuộc mình
thoát
khỏi trạng thể hắc hiu nặng mùi cống rãnh
tôi
tự do chạy bằng bốn chân theo bầy chột về cuối hoàng hôn
cái
bóng nhọc nhằn lăn qua lằn ranh
giới
định
những
khả dĩ buồn mữa ném bỏ phía sau.
buổi
sáng cúp điện
quán
café
Linh
Baccardi
vừa
trở lại
thời
gian
sống
chậm
những
mặt người kiêu hãnh
Saigon
trở về
bốn
mươi năm
sống
chậm
màu
cờ treo rủ
cái
hâm hấp thành phố
mất tên tháng 5
tìm
nhận diện những mặt người đích thực
buổi
sáng café
Linh
Bacardi
cúp
điện hâm hấp tràn qua khóe mắt
tờ nhật trình nhàu nát mồ hôi
tờ nhật trình nhàu nát mồ hôi
đen bóng dấu vân
tay
có bóng con
thuyền vỡ mạn
chìm
biển mặn chát lăn từng giọt nước mắt
bất khả
hình như chẳng
thằng nào
sống chậm
kịp nhận diện
chẳng dám gọi tên
cái tổ quốc đã
bị đặt lên mâm cúng tế
thấp thoáng
những gương mặt buồn
khi lòng yêu
nước đặc quyền mang tên
phản động
những gương mặt
hôm qua hân
hoan xuống đường
chống tàu xâm
lược
bây giờ
méo xệch vết
bầm
buổi
sáng quán café
Linh
Bacardi
xếp
lại hành trang
cúp
điện cái hâm hấp tháng 5
tôi
soi mình trong tấm kính mù đục
hèn
nhược không tưởng
chiều
Saigon nhiều cuộc gọi
ngợp
tràn mùi bia bên kênh nước
sự
hồi sinh chậm chạp
người
đàn ông thả chiếc cần trúc
câu
ngọn gió hiếm hoi thổi qua mùa nóng
buổi sáng những đám mây âm u trôi xa
buổi sáng những đám mây âm u trôi xa
trả
lại vệt óng vàng trên bầu trời rộng
tôi
khước từ tôi
không
sạc nguồn dự cảm
câu
thơ thiếu một từ “tủi nhục”
khi
mỗi đôi tai bốc lửa
hướng
về phía biển
tôi
khước từ tôi sự lãnh cảm đớn hèn
giấc
mơ quá tải tháng ngày ngại sống
sự
sống bao giờ cũng bắt đầu từ những ước mơ
danh
bạ mất dần trong chiếc máy di động
cũng
dần mất sóng
hy
vọng cuối cùng vỡ tan
chiều
Saigon song chồng lên sóng
tôi
khước từ tôi
im
lặng
tận
cùng
tất
cả dường như dừng lại
Saigon
đứng gió
chân
dung nhục hình treo ngược trên những ngã tư đường
chiếc
xe bít bùng nêm chặt ước mơ
rờn
rợn mùi máu
người
đàn bà tự thiêu trước dinh độc lập
tấm
di thư cuối cũng cũng bị cướp đi
mùi
phẩn nộ cháy khét trái tim
CON
NGƯỜI
Saigon
đứng gió
dãy
barier quấn vòng kẽm ngang cổ
nuốt
nghẹn từng câu
lòng
yêu nước bị phân loại
trên
mặt đường
hình
như tất cả đều dừng lại
chỉ
trong từng góc quán còn thầm thì hơi thở
tự do
trên
từng khuôn mặt bị bỏ rơi
bị
bôi đen
bị
nhục hình
trái
tim vẫn còn chậm nhịp
tôi
kiểm chứng tất cả những giấc mơ
phạm
pháp
Saigon
đứng gió
thành
ngọn lửa
vĩnh
hằng
tẩy
rửa ô nhục hèn nhược
cám
ơn người đàn bà tự thiêu trước dinh độc lập
cám
ơn những con mắt ngảnh nhìn
dường
như đang dừng lại
thành
phố mất tên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét