Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

THƠ LỤC BÁT TRẦN VẠN GIÃ



CỎ MAY
Thưa rằng người đã lấy chồng
Chút trinh nử có thật lòng gió bay
Những đồi sương trắng cỏ may
Những chiều cô tịch những ngày phôi pha
Tôi về nhìn nắng chiều tà
Cỏ may trầm cảm chắc là buồn thiu
Tôi về xót tiếng chim kêu
Cỏ may đan kín dấu Kiều ngày xưa
Đong đưa sợi nhớ đong đưa
Cỏ may ơi cỏ buồn chưa một đời.





KHÓI CHIẾU
Tôi đi theo ngọn gió chiều
Thả hồn theo những cánh diều bay bay
Đã từng lạc bước cơn say
Bạc màu tóc bởi đắng cay cuộc đời

Chiều nay khói chạm vai gầy
Thời gian ơi đã vơi đầy xót xa
Thì ra trong cỏi người ta
Ví như ngọn khói bay qua cuộc đời

Dù sao khói đã không lời
Còn tôi thì đã chơi vơi vì tình
Khói bay qua núi Thập Thình
Tiếng đò ai gọi giật mình chiều hôm .


EM VỀ CHÂU ĐỐC

Em về cố xứ chi lâu
Đến mùa nước nổi qua cầu được không?
Phương Nam mây trắng phiêu bồng
Nhớ ơi ngọn khói trên đồng chiều xa
Bồng bềnh sông nước bao la
Giữa hoàng hôn gió bay qua cuộc đời
Áo cơm từng đã một thời
Ba chìm bảy nổi trong đời hai ta
Em chân quê áo bà ba
Tình ơi Châu Đốc thật thà như xưa

Miền Trung tháng tám mùa mưa
Câu thơ cháy bỏng sao chưa trở về
Em đi bếp lạnh. Ngoài đê
Nửa khuya cuốc gọi tái tê tiếng buồn.
TRẦN VẠN GIÃ


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét