Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Thấy đất trời đổi chỗ cho nhau
Dốc đèo uốn khúc quanh sườn
núi
Hoa cỏ tương tư bạc cả màu
Thuở ấy hồn ta khi không trĩu nặng
Làm người gánh đất đổ sông sâu
Gánh gió thả trôi vào chỗ trống
Và đem mây chặn nước qua cầu
Thuở ấy mưa rừng và gió núi
Xối buồn ra khỏi trái tim ta
Dốc núi chênh vênh không phên
liếp
Ngủ mơ tiếng nước vỗ quanh phà
Cái thuở đâu cũng là sơn nữ
Gùi hương rừng gùi tiếng suối
trong
Mà ta cam tâm làm anh chàng thất
nghiệp
Để sơn nữ buồn thành núi đứng bên
non
Thương những chữ bị đem làm tôm
cá
Bơi vào những chỗ nước không sâu
Lòng kiêu hãnh thua chỉ vài mắt
lưới
Đâu hay đã rách tự khi nào
Chữ và nghĩa một thời ta sống
Vác búa lên non làm gã sơn tràng
Thương cây con ta đốn vào cây mục
Gió rít liên hồi càng thảm thương
hơn
Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Lóc cóc nghe tiếng ngựa qua
đèo
Gã sơn tràng giật mình rơi chiếc búa
Chạnh lòng ngơ ngẩn đứng trông
theo…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét